Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 96: Sự việc đã bại lộ (2)

"Trình lên."
Hoàng Đế vẫn không mặn không nhạt một câu, chỉ là đợi thái giám đưa tấu chương tới lại mở ra về sau, thân thể của y bắt đầu ngồi thẳng lên, sắc mặt cũng dần dần bắt đầu thay đổi, sau đó nhìn thoáng qua Thịnh Thư Anh, trong lòng hừ lạnh một tiếng.
"Thịnh ái khanh không hổ là rường cột của nước nhà, chỉ là tin sai tiểu nhân kêu gào, có lẽ lúc trước khi ngươi ở Ngô Châu, Đằng Kính Tài coi như là an phận đi."
Sau khi nói một câu như vậy, Hoàng Đế nhìn về phía Hình bộ Thượng thư, nhàn nhạt nói.
"Một tên Thông phán Ngô Châu nho nhỏ, lại cùng với thương nhân hại nhiều nữ tử dân gian như vậy, chỉ vì lợi từ kỹ nữ quán sao? Sau đó lại vì chuyện này mà không tiếc mời yêu nhân lấy vu cổ hại người, huyện Nguyên Giang kia sợ là còn có một chút sự tình không dám tấu lên đây đi..."
Nói như vậy xong, Hoàng Đế nhìn quần thần.
"Dám lấy phương pháp vu cổ hại người, càng có người giang hồ dám nhúng chàm vào việc này, Hình bộ, Đại Lý tự, Ngự Sử đài, tra thật kỹ bàn án này cho trẫm, Thịnh ái khanh trước hết vẫn giữ lại biện công đi, nếu như tra rõ không có liên hệ, tự nhiên sẽ không oan uổng ngươi."
"Hạ thần tuân chỉ!"
Vài quan viên lập tức lên tiếng, lúc Thịnh Thư Anh lên tiếng mồ hôi lạnh đã ứa ra.
Hoàng Đế mặt không đổi sắc nhìn về phía dưới, nhưng ngoại trừ việc vu cổ quấy rầy đến tâm tình của y ra, tầm nhìn của y cũng lần nữa liếc về phía tấu chương, nửa đêm thẩm vấn quỷ?
Trong triều đình dần dần nổi lên phong ba, nhưng đối với bên huyện nha Nguyên Giang mà nói, thời gian này đã bình tĩnh trở lại, từ lần đánh lén ban đêm kia về sau, đã một tháng không xuất hiện khó khăn trắc trở gì nữa rồi.
Mà Dịch Thư Nguyên trong khoảng thời gian này cũng không chạy khắp nơi, ngoại trừ bổ sung nội dung huyện chí, cũng tỉ mỉ thưởng thức khoảng thời gian khó có được này.
Một tháng này Dịch Thư Nguyên chỉ đi qua thiện đường cùng với kho sách, đã tạo thành một đường thẳng trong sinh hoạt, ngay cả phòng ngủ cũng không hề đi qua, giống như một loại trạng thái bế quan khác biệt, cho đến hôm nay mới tính thần thu ý dừng.
Đối với Dịch Thư Nguyên hiện giờ mà nói, mỗi một phần thu hoạch trong tu hành đều là đáng giá mừng rỡ, huống chi tự ngộ mà được cũng sẽ cảm thấy nhiều thêm mấy phần cảm giác thành tựu, chỉ tiếc muốn hoàn toàn làm được từ hư đến thực, còn có một khoảng cách tương đối.
Ngồi trước thư án, Dịch Thư Nguyên tâm tính nhẹ nhõm, xem lại thu hoạch trước đây, lại một lần nữa lật qua sách Hoàng Hoành Xuyên tặng cho, tay kia lại vuốt vuốt khối Ô Mộc, dùng linh khí bản thân bồi dưỡng nó.
Tuy rằng Dịch Thư Nguyên không hiểu phương pháp luyện khí gì đó, nhưng cảm giác dùng linh khí bản thân bồi dưỡng chắc chắn sẽ không sai.
Mà trước mắt toàn bộ quyển sách kia Dịch Thư Nguyên đã có thể đọc làu làu, nhưng vẫn theo bản năng lật lại một lần.
Giờ phút này Dịch Thư Nguyên vừa đọc sách, vừa nhớ lại đủ loại tu hành nhận được lúc trước, trong lòng không khỏi niệm động ngàn vạn.
Nếu như ta thật sự có thể hiển hóa một đạo này ra, như vậy tương lai nhất niệm trong lòng có thể hóa ngàn vạn hư thật, tùy tâm sinh huyễn lại hóa thành thật, có lẽ được xưng tụng là Thiên Sát biến!
Dịch Thư Nguyên đã có hơn phân nửa lần kinh nghiệm lại không khỏi nở nụ cười, nếu là như vậy thì thứ hắn muốn học muốn thích ứng liền quá nhiều rồi, nếu không phải bản thân quả thật nghiêm túc tu tập võ công, hơn nữa tu vi nội công đã đến cảnh giới Tiên Thiên, như vậy nửa lần này có thể thành hay không còn là một ẩn số.
Nhưng mà Dịch Thư Nguyên nhập lại không nóng lòng, ngược lại có chút cảm giác vui vẻ tự đắc, du lịch hồng trần gặp ngàn vạn người gặp ngàn vạn sự tình, lại có thể hoàn thành toàn bộ đạo của mình, cớ sao mà không làm chứ.
"Ừm, cái này cũng coi như là một niềm vui thú! Ta Dịch Thư Nguyên có thể thành một nửa, liền có thể thành một lần, có thể thành một lần, liền có thể thành vạn lần... Ách, giống như có chút nghĩ quá cao xa rồi..."
Lầm bầm lầu bầu, Dịch Thư Nguyên bỗng nhiên nhìn cửa ra vào.
Một lát sau, một hài tử đến gần đó, dạo qua một vòng bên trong sân của hắn, tiếp đó kiễng chân cẩn thận quan sát bên trong kho sách, kết quả phát hiện người ở bên trong cũng đang nhìn bên ngoài.
Hài tử lập tức có chút lúng túng gãi đầu đi qua một bên.
Nhưng mà Dịch Thư Nguyên lại bỏ xuống Ô Mộc cùng cuốn sách đứng lên đi về phía cửa, hắn đứng trước cửa kho sách nhìn hài tử lặng lẽ rời đi kia, đây chính là hài tử mà hắn cứu về ngày đó.
"Không có ai chơi cùng ngươi sao?"
Giọng nói ôn hòa của Dịch Thư Nguyên vang lên, tận lực không hù đến đối phương, hài tử kia nguyên bản muốn đi, nghe Dịch Thư Nguyên nói liền ngừng bước chân lại, đại khái đứng cách vài chục bước trên hành lang, có chút co quắp đáp trả.
"Chỉ có một mình đi dạo xung quanh..."
Giọng nói mang theo khẩu âm rõ ràng không phải người bản địa.
"Đã đi thăm phụ thân ngươi chưa?"
Thần sắc của hài tử trở nên có chút bối rối và sợ hãi, sau khi do dự một chút vẫn gật đầu, nhút nhát đáp trả.
"Các sai đại nhân đã đưa ta đi qua, nói người kia chính là phụ thân của ta... Đại nhân, ta có thể rời đi chưa?"
"Hết việc rồi, ngươi đi đi."
Nghe Dịch Thư Nguyên nói như vậy, hài tử như được đại xá, nhanh chóng chạy rời đi, nó không thể rời khỏi huyện nha, cũng không thể đi một chút yếu địa, cũng không có nhiều người một mực chăm sóc nó như vậy, chỉ có một mình đi dạo xung quanh, đến giờ thì có thể đi tới thiện đường ăn chút gì đó, ngủ thì là chen lấn ngủ chung giường bên đó.
Dịch Thư Nguyên nghĩ đến chuyện này, mà hài tử kia đến cuối hành lang lại đứng ở sau cây cột nơi đó nhìn qua bên đây, tựa hồ là do dự một hồi lâu mới rút cuộc lại mở miệng.
"Đại nhân, lúc nào mẫu thân ta tới vậy?"
Dịch Thư Nguyên hơi sững sờ, nhìn đứa bé kia nói.
"Tại sao lại tới hỏi ta? Chuyện này những người sai lại khác có lẽ sẽ rõ ràng hơn ta."
Đứa bé kia há to miệng, do dự mà nói.
"Có một công tử nói với ta, khả năng tiên sinh bên này sẽ biết..."
Dịch Thư Nguyên khẽ nhíu mày, sau đó chậm rãi vẫy vẫy tay về phía hài tử kia, hài tử đứng sau cây cột do dự một hồi, cuối cùng vẫn là đi tới, đi đến trước mặt Dịch Thư Nguyên.
"Là vị nào công tử nào nói vậy?"
"Chính là một vị công tử ngoại trừ đại nhân ra, vẫn còn nguyện ý nói chuyện cùng với ta."
Dịch Thư Nguyên nở nụ cười.
"Ta không phải là đại nhân gì cả, vị công tử ngươi nói kia không phải là người nha môn chứ?"
Hài tử này không được phép rời khỏi huyện nha, bình thường cũng không thấy được mấy quan huyện nha chân chính, bởi vì những địa phương kia nó cũng không được phép đi, mà cho dù chỉ là con riêng, nhưng hơn nửa những sai dịch khác cũng không chào đón nó, cho nên công tử mà nó nói có thể là Sở Hàng tương đối không bị cảm xúc ảnh hưởng nhiều.
"Ta không biết... Đại nhân, lúc nào mẫu thân của ta tới vậy?"
Hài tử lại hỏi một lần, trong mắt tràn đầy hoang mang kèm theo chờ đợi, Dịch Thư Nguyên đưa tay sờ sờ đầu hài tử, nó rõ ràng muốn né tránh, nhưng thân thể giật giật vẫn là không trốn.
Màu da trên mặt và trên tay của hài tử này khá là thô ráp, bộ dạng không hề giống từ nhỏ đã quen sinh hoạt phú quý.
Nhìn một chút, trong lúc hữu ý vô ý, Dịch Thư Nguyên phảng phất giống như thấy một cỗ khí nhàn nhạt biến hóa trên đỉnh đầu hài tử, càng giống như có thể cảm nhận được một loại cảm xúc lo lắng hô ứng lẫn nhau.
Đây là mẫu tử liên tâm đi.
"Bọn họ, bọn họ nói lúc ta bị bắt tới, mẫu thân của ta có khả năng đã xảy ra chuyện..."
Giọng nói của hài tử hình như hơi có chút nghẹn ngào, cũng cắt đứt cảm thụ của Dịch Thư Nguyên, hắn khẽ cau mày nói.
"Ai nói với ngươi?"
"Không, không ai nói, buổi tối ta ngủ, nghe mấy sai gia bên trong giường chung nhỏ giọng nghị luận bên đầu giường..."
Dịch Thư Nguyên nhẹ gật đầu nói.
"Ngươi yên tâm, mẫu thân ngươi không có sao, nàng rất lo lắng cho ngươi, qua hồi liền sẽ đến, đi chơi đi."
Giọng nói của Dịch Thư Nguyên mang theo một loại cảm giác an bình thấm ngầm nhập tâm, giống như tự nhiên có thể làm cho hài tử tin phục.
"Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân!"
Trên mặt hài tử lộ ra vẻ vui mừng, cúc cung vài cái về phía Dịch Thư Nguyên, tiếp theo liền chạy đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận