Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 67: Thấy không phải quỷ! (1)

Chập tối, Dịch Thư Nguyên vừa xem sách, vừa uống nước và ăn mấy ổ bánh ngô, không phải xem sách sơn thần đưa cho, thư tịch trong tay của hắn gọi là Những món ăn quý và lạ , hiện giờ bộ dạng của hắn không thể nói là hoàn toàn giống cùng với cảnh ăn mì tôm xem video mỹ thực kiếp trước, nhưng mà hiệu quả cũng là như nhau.
Đợi ăn xong ba ổ bánh ngô trên bàn, Dịch Thư Nguyên không khỏi bỏ quyển sách xuống, khe khẽ thở dài.
"Ai dà, lại nhịn thêm hai ngày nữa...."
Dịch Thư Nguyên thì thào tự an ủi mình như vậy, chỉ cần nhịn hai ngày nữa là có thể chính thức lĩnh lương bổng rồi, hai ngày này tùy tùy tiện tiện ăn chút gì đó đối phó vậy.
Tiền lúc trước Dịch Bảo Khang cho Dịch Thư Nguyên đã không sai biệt lắm sắp dùng hết rồi, chủ yếu là mua đồ dùng hàng ngày nên đã dùng không ít, thế cho nên hiện giờ thật sự là xấu hổ vì trong ví tiền rỗng tuếch.
Huyện nha Nguyên Giang sau ngày 20 mỗi tháng sẽ thanh toán sổ, chỉ hai ngày nữa thôi, Dịch Thư Nguyên cũng không muốn đi vay tiền hoặc là dự chi tiền công, cho nên cứ thế đợi đến ngày phát lương vậy.
Về phần tiến độ công việc, quả thật cũng không nhanh như trong dự đoán, Dịch Thư Nguyên cảm thấy mình nhất định là lĩnh không đủ hạn ngạch, nhưng xét cho cùng điều kiện tiên quyết của công việc thời gian tạm định này là được trả lương trung bình hàng tháng, lương cũng không đến mức quá ít, cuối cùng mặc kệ thời gian ngắn hay là dài, số lượng tiền tổng vẫn sẽ là không thay đổi.
"Ít nhất phải được ba quan tiền đi?"
Dịch Thư Nguyên không khỏi nở nụ cười, nếu như không phải làm công tạm thời, lĩnh đủ lương bổng làm một năm được hơn bốn mươi lượng bạc, hơn nữa thật ra cũng có không ít ngày nghỉ, nhìn như một tuần được nghỉ ngơi một ngày, thực ra tết Âm Lịch, Hàn Thực, Thượng Nguyên, Trung Nguyên, Đoan Ngọ cùng các ngày lễ mùa đặc thù, thậm chí là sinh nhật Hoàng Đế cũng đều có ngày nghỉ.
Nhìn qua như vậy, Dịch Thư Nguyên cảm thấy nếu như không phải mình chí ở hồng trần, vả lại đã bước vào tu hành, công việc bây giờ quả thật cũng không tệ lắm.
Đang nhàm chán đoán mò, Dịch Thư Nguyên đột nhiên cảm giác được một cỗ khí tức âm hàn từ xa đến gần, khiến cho hắn hơi có chút kinh hãi.
Khẳng định không phải là gió lạnh, quỷ hay là Âm sai? Còn có một tia mùi đàn hương như có như không... Là quỷ thần!
Huyện nha này tính ra khá là yên ắng, cảm giác của Dịch Thư Nguyên lại càng nhạy cảm một chút, so với ban ngày đã sớm cảm giác được có quỷ thần tồn tại, hắn đứng lên đi tới trước cửa, mở cửa ra nhìn về phía mình cảm giác thấy.
Cũng chính là vào giờ khắc này, vị Nhật tuần sử Tôn Hằng gặp qua lúc giữa trưa lại xuất hiện ở điểm cuối cùng của hành lang, cũng nhìn thấy Dịch Thư Nguyên đứng ở cửa kho sách nhìn về phía chính mình.
Trái tim Tôn Hằng hơi sững sờ, hiểu là đối phương sớm biết mình giờ khắc này đến, liền nhanh chóng nhích tới gần, tất cung tất kính thi lễ trước một cái.
"Thành Hoàng hạ hạt, nhật tuần sử Tôn Hằng, gặp qua Dịch tiên sinh!"
Dịch Thư Nguyên đáp lễ lại, sau đó lập tức hỏi tới kết quả thỉnh cầu của mình.
"Tôn nhật tuần, Thành Hoàng đại nhân đã có câu trả lời rồi hả?"
Nghe giọng nói của Dịch Thư Nguyên hơi có vẻ chờ mong, Tôn Hằng gật đầu trả lời.
"Tiên sinh nói đúng, Thành Hoàng đại nhân bảo ta truyền đạt, giờ mão ngày mai sau khi mở miếu mời tiên sinh tới miếu Thành Hoàng một lần, không biết ý tiên sinh thế nào?"
Dịch Thư Nguyên có thể có ý kiến gì, đương nhiên là đồng ý.
"Như thế rất tốt, xin báo cho Thành Hoàng đại nhân, giờ mão ngày mai Dịch mỗ chắc chắn sẽ đến miếu Thành Hoàng, đa tạ Tôn nhật tuần đã truyền đạt thay rồi!"
"Tiên sinh khách khí! Nếu không có chuyện khác, tại hạ liền cáo lui!"
"Tốt, Dịch mỗ không tiễn!"
Tôn Hằng cảm thấy nói chuyện cùng Dịch Thư Nguyên không hề có cảm giác áp lực, càng cảm giác bên người Dịch Thư Nguyên có một loại tươi mát tự nhiên, trong lòng không khỏi nghĩ tới bộ dáng nghiêm túc của Thành Hoàng đại nhân, cảm giác Thành Hoàng đại nhân có phải quá khẩn trương rồi hay không.
Lúc nhật tuần sử nói từ biệt với Dịch Thư Nguyên, trước cửa tiểu viện hành lang bên kia, một thân ảnh nguyên bản đi ngang qua bỗng thu bước chân lại, gã nhìn thấy Dịch Thư Nguyên đứng ở trước cửa một bộ đang nói chuyện cùng với người khác, không khỏi cau mày.
Dịch tiên sinh này đang làm gì thế? Nhưng mà lại thấy Dịch Thư Nguyên mang theo nụ cười nhìn qua, thân ảnh kia cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười chào đón, chỉ là lúc Âm sai đi qua, lại mang theo một trận gió lạnh, khiến cho trên người Sở Hàng lập tức cảm thấy mát lạnh.
"Sở huynh lại tới tìm Ngô đại nhân?"
"Ách, đúng vậy!"
"Ừm, đại nhân có lẽ vẫn ở chỗ cũ, ngươi cứ từ từ đi."
Dịch Thư Nguyên nói xong cũng trở về trong kho sách, lúc Sở Hàng đi qua kho sách cũng nhìn vào bên trong một chút, Dịch Thư Nguyên đang dựa bàn viết ở bên trong.
Sở Hàng nhìn một chút rồi rời đi, chỉ là giữa hàng lông mày có chút khó có thể giãn ra, trước đây bên trong huyện nha lan truyền, quỷ thông thường không vào được huyện nha, cho nên vừa nãy có lẽ chỉ là ảo giác của mình đi.
Nhưng nếu như không phải tầm thường thì sao?
"Hít..."
Thân thể Sở Hàng nhanh chóng run rẩy, bước nhanh rời đi, chỉ là vẫn nhịn không được quay lại nhìn về phía kho sách, hình như cũng không đúng, hơn nữa trời còn chưa tối nữa, hay là tự mình nghĩ nhiều?
Mặc dù tự an ủi trong lòng như vậy, nhưng suy nghĩ của Sở Hàng vẫn không có dừng lại.
Bởi vì khi còn bé trải qua không quá tốt đẹp, Sở Hàng thường thấy các loại cao nhân hãm hại lừa gạt hoặc là có chút bổn sự da lông liền khoe khoang lên tới trời cao, ngược lại tới huyện Nguyên Giang nửa cái quê quán lại gặp được Dịch Thư Nguyên, trước trợ giúp oan hồn cáo trạng, sau cũng có lần trải qua cùng nhau ở quán trà, liền lộ ra một thân khiến gã cảm thấy càng ngày càng thần bí.
Một loại chờ đợi nào đó khi còn bé không thể giải quyết cho nên chôn dấu đã lâu, hình như có ý niệm nảy sinh ở bên trong đầu của Sở Hàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận