Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 409: Mộng như xuất thần (1)

Đã có sẵn gấm hoa còn thừa, có thể bỏ qua khó khăn ở khúc giữa, chế hết chỗ pháp y còn lại cũng không mất bao lâu, cơ bản đến ngày hôm sau đã hoàn thành.
Nhưng có pháp y cùng có thể chân chính khống chế pháp y vẫn có chỗ khác biệt.
Cho nên mặc dù lúc luyện thành pháp y tràn đầy hào quang, nhưng lúc Dịch Thư Nguyên giao tới trên tay hai người đệ tử, bộ pháp y của Tề Trọng Bân đã thành một bộ áo lót, của Thạch Sinh càng là đã thành một cái yếm nhỏ.
"Vũ Y chủ yếu là để bảo vệ bản thân chứ không phải để khoe khoang, chờ lúc nào các ngươi chân chính đúc thành căn bản tu tiên, lĩnh ngộ ảo diệu của Càn Khôn Biến Hóa, mới có thể khống chế Vũ Y tự do biến hóa, biết không?"
"Đã biết sư phụ!"
"Vâng sư phụ!"
Sư huynh đệ dùng hai tay nâng lấy pháp y của mình, cả hai đều cực kỳ hưng phấn, không hề bởi vì bộ dạng của pháp y mà buồn rầu, đây chính là bảo vật của Tiên gia đó nha!
Nâng pháp y trên tay quả thực nhẹ như không có gì, dù là đã biến hóa thành bộ dáng bây giờ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được cái loại siêu việt phàm tục này, thậm chí có thể cảm giác được linh khí trong cơ thể mình cùng với mấy tấc không gian xung quanh cũng sôi động hơn không ít.
Đúng lúc này, một kiện quần áo hiện ra hào quang đung đưa bên cạnh hai người.
"Tiên sinh, ta không mặc được, nhanh giúp ta một chút."
Hôi Miễn quả thật cũng có một cái, lúc này y phục của nó đang lơ lửng trên không trung, mà thân chồn của nó chui tới chui lui ở bên trong, hiển nhiên muốn mặc vào nhưng không có mặc được.
"Ngươi thì chờ sau khi hóa hình rồi hãy nói!"
"Hừ, ta cũng có biện pháp!"
Hôi Miễn thấy Dịch Thư Nguyên không giúp mình, lúc bay đến trong quần áo, bốn móng vuốt bắt lấy một góc, sau đó thân thể xoay tròn, rất nhanh liền cuốn pháp y lên chính người mình.
Sau một khắc, pháp y vậy mà nhanh chóng thu nhỏ lại, sáp nhập vào bên trong bộ lông của Hôi Miễn.
"Ha ha ha ha ha ha. Hôi tiền bối, như này chẳng phải là tương tự với không mặc gì sao?"
Thạch Sinh cười lớn trêu ghẹo, nhưng Dịch Thư Nguyên lại thoáng kinh ngạc, sau đó trên mặt lộ ra thần sắc tán thưởng, Hôi Miễn nhìn như thủy chung gà mờ, nhưng thật ra tu hành không hề chậm chạp.
"Tiểu hài tử ngươi biết cái gì? Linh Hà Vũ Y có thể kèm theo lân vũ! Đúng không tiên sinh?"
"Ngộ tính không tệ!"
Dịch Thư Nguyên chút nào không keo kiệt tán thưởng.
"Ta cũng muốn mặc!"
Thạch Sinh thấy thế, không hề cố kỵ trực tiếp cởi xiêm y trên người mình ra, lộ ra hai cái mông nhỏ, sau đó đổi lại cái yếm đỏ, rất là vui vẻ chạy quanh trong phòng.
"Ha ha ha ha. Pháp y thật là lợi hại, ta cũng có bảo bối Tiên gia rồi...! Ha ha ha ha ha."
Vừa cười còn vừa chạy, Thạch Sinh dùng sức nhảy lên, chỉ cảm thấy thân thể vô cùng nhẹ nhàng, thoáng cái liền nhảy tới trên xà nhà, điều này càng làm nó càng vui vẻ hơn nữa.
"Sư phụ, mặc xiêm y này ta có thể bay á!"
Dịch Thư Nguyên cười lắc đầu, trên lý luận, mặc Linh Hà Vũ Y quả thật khiến thân thể nhẹ nhàng, thậm chí còn có thể dựa vào phong vân mà hơi cách mặt đất.
"Tu hành cho thật tốt, còn có những thứ càng thú vị hơn nữa!"
Tề Trọng Bân bưng lấy áo lót trong tay, nhìn sư huynh vui mừng chạy trong phòng, cũng quyết định không đợi đến ban đêm, một hồi quay về phòng cũng đổi thử một chút.
"Két.. ! ".
Lúc này cửa phòng bỗng mở ra, khiến cho mọi người đều nhìn về phía cửa vào.
Trác Tình trở về phòng đổi một bộ quần áo khác, giờ phút này đã quay lại, thân là nữ tử, sao lại không khát vọng mình cũng có một bộ chứ.
So với áo lót của Tề Trọng Bân cùng cái yếm của Thạch Sinh, giờ phút này quần áo quanh thân Trác Tình tản ra từng trận hào quang.
Chiếc váy Lưu Vân nhu hòa, trên người khoác áo vải mỏng hình đám mây, một thân màu bông sen, mặt trước màu đỏ giống như hoa đào, đầu tóc cũng được búi cẩn thận, trên búi tóc là một cây trâm cài tóc Lưu Tô, những sợi tóc rủ xuống cũng được quấn tơ màu đỏ.
Trác Tình hơi cúi mình, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Dịch Thư Nguyên, nàng đã cực kỳ lâu không cẩn thận chú ý tới cách ăn mặc của mình rồi.
"Tiên sinh. Có đẹp không?"
Dịch Thư Nguyên ngây ngốc trong chốc lát, trong lòng chỉ có một trợ từ ngữ là ‘vãi chưởng’!
Hôi Miễn lập tức nhảy qua, đứng trên vai Dịch Thư Nguyên trừng to mắt nhìn Trác Tình.
"Ây Trác Tình, ngươi quả thực là còn giống tiên nữ hơn cả tiên nữ!"
"Đông" một tiếng, Thạch Sinh nhảy từ trên xà nhà xuống, dọa Trác Tình nhảy dựng.
Bờ mông Thạch Sinh chạm đất, lại lấy tay phủi mông, không đau chút nào.
"Hôi tiền bối nói rất đúng, trông thật là xinh đẹp!"
Dịch Thư Nguyên cũng hồi thần, không khỏi âm thầm phụ họa lời Hôi Miễn nói.
Thấy phản ứng của mọi người trong phòng, thực tế khi thấy bộ dáng thất thần một lát của Dịch Thư Nguyên, trên mặt Trác Tình đã lộ ra vẻ tươi cười.
Sau một khắc, quần áo trên người Trác Tình cũng biến mất hào quang, mặc dù không có biến hóa hình dạng và cấu tạo, nhưng hiển nhiên cũng có khả năng biến hóa.
"Ồ, sư phụ, vì sao Trác di có thể biến vậy?"
Hôi Miễn đoạt trước há miệng trả lời.
"Bởi vì gấm hoa là nàng dệt, quần áo là nàng làm ra, cho nên tự nhiên có thể khống chế pháp y, đần!"
Thạch Sinh lập tức phồng miệng.
"Mẫu thân ta bảo, không được cứ nói trẻ con đần, nếu không sẽ thật sự đần!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận