Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 515: Còn phải xem ta! (1)

Cự xà "Ầm ầm" một tiếng nện ở trên đồng ruộng bên cạnh bờ.
Tốc độ của Dịch Thư Nguyên nhanh nhất, đi đầu phía trước, Công Tôn Dần và Tư Tử Xương một trái một phải cầm kiếm theo sau.
"Thủ đoạn của ta không thể gây thương tổn cho con yêu nghiệt này, chỉ đành lấy bản thân làm vật hấp dẫn lực chú ý của nó, xíu nữa các ngươi hãy tấn công hai mắt của nó! ".
Nói xong câu đó, thân ảnh của Dịch Thư Nguyên mượn gió thổi tăng tốc thêm vài phần, hầu như ngay khi cự mãng rơi xuống đã đến trước mặt nó.
Yêu vật vừa ngẩng đầu đã thấy Dịch Thư Nguyên đến ngay trước mắt, hắn giơ hai tay lên, toàn thân quần áo đỏ sậm như là giương cánh, che đậy hết thảy mọi thứ trước mặt nó.
"Rống ! ".
Yêu vật há mồm trực tiếp cắn tới, mặc dù trước mắt là người nó cực độ khát vọng, nhưng động tác thôn phệ vậy mà chỉ là một loại cử động giả dối.
Giờ khắc này yêu vật lại gần như đặt toàn bộ lực chú ý ở trên thân hai người cầm kiếm.
Quả nhiên, người áo đỏ ở trước mặt chỉ cần lóe lên đã tránh được miệng rắn, phía sau hắn lại hiện ra hai thanh lợi kiếm.
"Nhận lấy cái chết !"
"Trúng! ".
Công Tôn Dần và Tư Tử Xương một người mặt giận dữ một người mặt nghiêm túc, trường kiếm trong tay hầu như đồng bộ mà ra, thế tới muốn chọc mù mắt cự xà.
Chính giờ khắc này, trong mắt của yêu vật tuyết mãng vậy mà lộ lại ra một tia trào phúng vô cùng nhân tính hóa, khiến cho trái tim của sư huynh đệ đập mạnh một cú, thầm nghĩ không tốt.
"Hít..."
Từ trong miệng rắn bỗng nhiên phun ra một cỗ khí trắng xoá, trường kiếm của hai người còn chưa có chạm đến mắt rắn, cả người đã bị khí trắng bao phủ, lớp da lộ ra bên ngoài nhanh chóng biến thành màu đỏ.
Lúc này Dịch Thư Nguyên rõ ràng đã nhảy ra vậy mà lại đạp gió tuyết đánh đến bụng rắn, quạt xếp trong tay áo trượt ra, mặc dù không thể biến hóa thành kiếm, nhưng cán quạt bao hàm kiếm ý lại điểm ngay bảy tấc vừa bị đâm một kiếm lúc trước.
Nghiệp chướng ngươi bị lừa rồi!
"Phốc."
Cán quạt Ngâm Trần trực tiếp phá một khối lân phiến đã bị tổn hại bên trong, đâm thẳng vào thân rắn.
Hầu như ngay trong nháy mắt này, tay trái của Dịch Thư Nguyên đã vận lên kình lực lớn nhất mà mình có thể điều động bây giờ, thậm chí không tiếc thúc giục chân khí đồng dạng bị áp chế, hung hăng đánh một chưởng vào phía trên miệng vết thương bảy tấc.
"Bành ! ".
Toàn bộ thân thể của yêu mãng chấn động một cái, thống khổ lăn ngược ra ngoài, cũng vào lúc này lũ tuyết vọt tới, yêu quái chui vào bên trong băng tuyết và nước, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng rên rỉ thống khổ của nó.
"Gào thét ! ".
Công Tôn Dần và Tư Tử Xương cũng bị tổn thương bên ngoài do giá rét ăn mòn, thậm chí ý thức cũng có chút hôn mê, chẳng qua cả hai cắm kiếm xuống đất chống đỡ, khiến cho bản thân không ngã xuống.
Nhưng tình trạng bây giờ đã là vô lực tránh né lũ lụt băng tuyết đang vọt tới.
Lũ lụt tràn đầy băng tuyết dâng cao hai trượng, đã vọt tới trước mặt hai người.
Tu hành đến đây là chấm dứt sao?
Giờ phút này trong lòng của sư huynh đệ đều có cùng một ý niệm, sau đó nhìn đối phương.
Sau một khắc, hai người chỉ cảm thấy thân thể chợt nhẹ, cả người và kiếm đều bay lên trời.
Dịch Thư Nguyên một trái một phải túm lấy hai người, xách theo bọn họ tránh khỏi lũ tuyết trùng kích.
"Ầm ầm ầm."
Băng tuyết như kiếm từ trời đập xuống, Dịch Thư Nguyên nhảy dựng lên, thân hình xoay tròn trên không trung.
"Xuất kiếm ! ".
Một tiếng ra lệnh vang lên, Công Tôn Dần và Tư Tử Xương ra sức vung kiếm ra phía ngoài, chém rụng tất cả nước đá phóng tới trước mặt ba người.
Dịch Thư Nguyên quay lại nhìn thân ảnh con rắn nhuốm máu bên trong lũ lụt, khóe miệng không khỏi lộ ra một tia cười lạnh.
Hiển nhiên yêu quái xuất hiện trong kiếp số có khác biệt với bên ngoài, mặc dù không có mở miệng nói tiếng người, nhưng Dịch Thư Nguyên đoán là nó có thể nghe hiểu được tiếng người.
Cho nên vừa xong hắn đã cố ý nói mình không thể tấn công, chỉ có thể làm một người thu hút ánh mắt của yêu vật, lại kêu hai sư huynh đệ Công Tôn Dần dùng kiếm đâm mắt rắn, càng lấy ma đạo thông linh làm loạn tâm trí yêu vật, quả nhiên yêu vật đã bị lừa.
Rất hiển nhiên, lũ lụt băng tuyết cũng đã giảm bớt không ít.
Sau khi xách theo hai người nhảy được một đoạn đường, Dịch Thư Nguyên mới thả hai người xuống một chỗ cao.
Lúc này lũ lụt đã sắp tiếp cận đến Vụ Trang, sóng lũ đằng trước gần như đã che mất địa phận nửa trang.
"Có phải tiền bối đã đánh yêu nghiệt kia bị thương nặng rồi phải không?"
Công Tôn Dần hỏi người trước mắt, Tư Tử Xương lại nhìn về phía hai tay dính máu của đối phương, đây hiển nhiên là yêu huyết.
Vẻ mặt Dịch Thư Nguyên thủy chung lạnh lùng, khẽ liếc mắt nhìn hai người, sau đó lại nhìn lũ lụt chảy xuôi qua bên cạnh.
"Vị trí bảy tấc của yêu nghiệt đã bị phá, giờ phút này không còn lối thoát, cẩn thận ứng đối nhất định có thể chém giết!"
Tư Tử Xương gật đầu, Công Tôn Dần cũng nhẹ nhàng thở ra, chỉ là bỗng nhiên nghĩ tới cái gì.
"Tào huynh đâu?"
Giờ phút này trên mặt phân thân ma biến của Dịch Thư Nguyên cũng không khỏi lộ ra vài phần bất đắc dĩ.
Ngươi giờ mới nghĩ tới hả? Tào huynh của ngươi đã bị lũ lụt cuốn đi rồi.
Nhưng mà Dịch Thư Nguyên cũng không quá lo lắng, nếu như chỉ bị lũ lụt cuốn đi, vậy không cần lo cho tính mạng của Tào Ngọc Cao.
"Không đúng, yêu quái đâu?"
Câu hỏi của Dịch Thư Nguyên khiến cho hai người có chút mệt mỏi cả kinh.
Yêu quái bị thương nặng đúng là đã khiến cho lũ lụt trì hoãn, nhưng không đến mức hòa hoãn thành như bây giờ, hơn nữa Dịch Thư Nguyên nhìn bên trong nước lũ, tựa hồ yêu khí cũng đã phai nhạt.
Trong lòng Công Tôn Dần khẽ động, sắc mặt lập tức thay đổi, bây giờ là lúc sắp sửa vượt qua kiếp số, tâm của gã có chỗ cảm giác, nhìn về phía địa thế cao hơn.
"Không tốt, yêu nghiệt nọ bỏ chạy sang đường khác rồi! ".
Nói xong câu đó, Công Tôn Dần đã nhảy xuống giẫm lên băng nổi trong nước lũ, rất nhanh lao tới nơi tầm nhìn xa xa.
Một khắc sau Tư Tử Xương cũng phản ứng lại, đuổi theo Công Tôn Dần.
Phần da bên ngoài bị ăn mòn tàn phá trên thân hai người không ngừng chảy ra máu tươi, huyết dịch theo cánh tay chảy tới trên thân kiếm, truyền ra từng đợt kiếm kêu, phi kiếm nhận được tinh huyết của chủ nhân thấm nhuần, kiếm ý lộ ra cũng càng dần càng mạnh.
Dịch Thư Nguyên không có di chuyển, đứng tại chỗ nhìn hai người đi xa, nói thật hiện giờ hắn còn có thể đứng được cũng là không tệ rồi, xương cốt của cánh tay trái đã đứt mấy chỗ.
Công Tôn Dần quay lại nhìn qua phía sau, tiền bối tóc trắng mặc trường bào màu đỏ sậm không hề có chút ý tứ tới đây trợ trận.
Tư Tử Xương ở một bên nói.
"Đừng hy vọng nữa, hẳn vị tiền bối nọ cũng là ứng kiếp mà sinh, tương khắc cùng với yêu nghiệt nọ, chẳng qua là Thiên Đạo cho chúng ta một đường sinh cơ, một cửa cuối cùng vẫn phải tự dựa vào chúng ta ! ".
Sau khi hai người đi xa, Dịch Thư Nguyên như chiếc lông vũ bay xuống, giẫm lên trên một khối băng nổi, thân thể dập dờn trôi ra ngoài vài chục trượng, sau đó đưa tay xuống phía dưới.
"Rào rào."
Tào Ngọc Cao toàn thân trắng bệch hoàn toàn đông cứng bị Dịch Thư Nguyên túm lên khỏi mặt nước.
"Ài Tào thần tướng, hóa ra ngươi không biết bơi sao."
Sau khi dở khóc dở cười lưu lại một câu, Dịch Thư Nguyên xách Tào Ngọc Cao hạ xuống Vụ Trang cách đó không xa, dùng sức ném y đến trong một gian phòng ở, sau đó lập tức vọt đi, phóng tới vị trí Công Tôn Dần và Tư Tử Xương vừa mới đi xa.
Cường ngạnh thúc giục biến hóa trong nơi mạt pháp, tuy là sau ngộ đạo thuận thế mà làm, nhưng cũng không phải không có đại giới, ngoại trừ ảnh hưởng do mạnh mẽ thúc giục công lực, một cú vẫy đuôi của tuyết mãng lúc trước cũng không hề dễ chịu.
Vừa rời khỏi Vụ Trang, Dịch Thư Nguyên đã liên tiếp ho khan, hắn dứt khoát vỗ thật mạnh vào ngực mình.
"Khục !" một tiếng ho ra một ngụm máu tươi, lập tức cảm thấy tốt hơn rất nhiều, nhưng khí tức cũng đang nhanh chóng suy yếu xuống.
Biến hóa trên người dần dần rút đi, Dịch Thư Nguyên đã khôi phục thành bộ dạng vốn có, lấy trạng thái hiện giờ của hắn, tốc độ quả thật không thể nào nhanh nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận