Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 395: Luận vô sỉ thì vẫn phải là ngươi mới đúng (1)

Đối với Thạch Sinh mà nói, phản ứng đầu tiên chính là không tin, Đỗ Tiểu Lâm thì lại sững sờ tại chỗ nhìn tới nữ tiên trước mặt.
"Tỷ tỷ, đồng quy vu tận là gì?"
"Nàng gạt người! Nàng gạt người! Sư phụ là tiên nhân, sư phụ có thể nghịch chuyển âm dương, sư phụ cái gì cũng biết rõ, nàng đang gạt người, sư đệ, ngươi nói mau, nàng đang gạt người ! ".
Thạch Sinh siết chặt quả đấm hô to.
Vương Vân Xuân cách đó không xa có chút không đành lòng, thở dài quay đầu đi, nguyên lai tiên nhân cũng sẽ vẫn lạc!
Tề Trọng Bân ngày bình thường thành thật nhất, nhưng bây giờ cũng cứng người đứng ở bên đó, trong đầu vang đi vang lại mấy câu "Đồng quy vu tận".
Lúc nhìn đến bộ dạng kích động của Thạch Sinh cũng không khỏi cũng siết chặt nắm đấm.
"Sư huynh, Hôi tiền bối cũng…"
Tề Trọng Bân nói được một nửa, Thạch Sinh liền tức giận thốt ra.
"Gạt người ! Hôi tiền bối như hình với bóng cùng với sư phụ, sư phụ đã xảy ra chuyện, sao Hôi tiền bối lại không có một chút chuyện gì được?"
Một câu này khiến cho Tề Trọng Bân đang bi thương cũng tạm thời bị cắt ngang, lão đang đau khổ vì ân sư rời đi, tự nhủ mình phải kiên cường hơn, về sau sư huynh còn phải dựa vào mình.
Ánh mắt của mọi người ở nơi đây cũng thoáng cái liền rơi xuống trên người Hôi Miễn đang bi thiết, tự nhiên cũng nhìn thấy vẻ mặt lúng túng cùng mất tự nhiên của Giang Lang.
"Hay nha, tiểu tử ngươi là muốn ta cũng cùng xảy ra chuyện đúng không? Chẳng lẽ không thể là tiên sinh liều chết bảo vệ ta sao?"
"Sư đệ ngươi xem! Hôi tiền bối liền không một chút thương tâm nào nữa rồi!"
Dịch Thư Nguyên vừa thấy buồn cười lại có chút vui mừng, có thể thấy vận số biến hóa của hai người đệ tử, cũng có thể thông linh thấy được gợn sóng bên trong tâm tình của bọn họ.
Đều là hài tử ngoan, chỉ có người sư phụ như ta là xấu!
Hôi Miễn không phải là Dịch Thư Nguyên, thật vất vả công tác chuẩn bị tâm tình bi thương xong bị phá vỡ, tất nhiên không phải nhanh như vậy liền có thể chuyển đổi lại được, vẫn còn tận lực làm ra bộ dáng đau thương một chút, sau đó còn nháy mắt ra hiệu.
"Sư đệ, Tiểu Lâm, đám các ngươi nhìn xem, Giang tiền bối bên đó cũng không có một chút thương tâm!"
Ánh mắt Giang Lang lập tức có chút phiêu hốt ngẩng đầu lên, bộ dạng ta cái gì cũng không biết.
"Ngươi xem, y còn chột dạ nữa!"
Ngay từ đầu Thạch Sinh kêu to không đáng tin là bởi vì bản thân không muốn tin tưởng chiếm đa số, nhưng bây giờ càng lúc càng cảm giác không đúng, càng là chạy tới trước mặt Dịch Thư Nguyên.
"Cho nên đều là tỷ tỷ này đang gạt người ! ".
Lúc này trên mặt của Dịch Thư Nguyên cũng không có bi thiết nữa, mà nở ra một nụ cười, quần áo trên người cũng biến ảo trở về bộ dáng lúc trước.
Một thân áo bào tối màu quen thuộc vừa xuất hiện, tất cả mọi người liền ngây dại.
Tề Trọng Bân trợn đôi mắt thật lớn, lão lập tức nhớ tới chuyện xưa trước kia, năm đó lão đang ăn mì hoành thánh bên ngoài, sư phụ cũng là thay đổi một cái bộ dạng đi vào dọa cho lão nhảy dựng.
"Sư phụ?"
Lời Tề Trọng Bân vừa thốt ra, Thạch Sinh cùng Đỗ Tiểu Lâm, thậm chí Vương Vân Xuân cũng đều mở to hai mắt nhìn, thậm chí còn há to miệng.
"Người, người là sư phụ?"
Dịch Thư Nguyên cười hì hì ngồi xổm xuống nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Thạch Sinh.
"Xem ra là không gạt được ngươi rồi!"
"Thật sự là sư phụ!"
"Dịch tiên sinh?"
Lúc này Thạch Sinh lại cảm thấy cái loại cảm giác thân thiết cũng càng thêm rõ ràng, nhưng ngoài vui mừng ra, chính là ngơ ngác nhìn người trước mắt, không dám tiến lên ôm lấy làm nũng như ngày xưa.
Hôi Miễn cũng đã nhảy khỏi đầu vai Giang Lang trở về bên Dịch Thư Nguyên, nằm ở trên đầu vai của hắn cười đến mức thở không ra hơi, cái đuôi còn một mực vung qua vung lại.
"Ha ha ha ha ha ha ha, chỉ bằng lão Yêu Bắc Mang cũng có thể động được tiên sinh? Ha ha ha ha ha."
Nhưng mà trong hốc mắt Thạch Sinh lại nổi lên một chút nước mắt, y quả thật không tin sư phụ sẽ chết, nhưng lúc này lại ngược lại không khỏi hiện ra một loại cảm giác nghĩ mà sợ.
Dùng tay áo xoa xoa đôi mắt, Thạch Sinh tức giận nói.
"Sư phụ chọc ghẹo người, nhưng không lừa được ta! Ta biết ngay ngài không có việc gì!"
"Về sau nhớ kỹ, sư phụ ta không dễ dàng chết như vậy!"
Dịch Thư Nguyên vuốt vuốt đầu Thạch Sinh, lấy đạo của bản thân cân nhắc thực tế, lời này của hắn chính là nói thật, nói xong hắn lại nhìn tới Đỗ Tiểu Lâm mở trừng hai mắt không nói ra lời.
Tiểu cô nương này vừa nãy ngay cả đồng quy vu tận là gì còn không có hiểu rõ, đoán chừng lúc này mới là người gặp phải trùng kích lớn nhất, hai mắt càng là trợn tròn xoe.
Sau đó Dịch Thư Nguyên đứng dậy, nhìn về phía Tề Trọng Bân.
"Trọng Bân."
Nghe thấy giọng nữ trong trẻo, Tề Trọng Bân lại ngẩn người hồi thần, nhanh chóng tiến lên một bước.
"Sư phụ!"
"Ài, đồ nhi tốt của ta, vừa nãy ngươi là người thương tâm nhất, nhưng mà sau khi nghe thấy tin ta chết liền xuất hiện tâm trạng như vậy là rất không tệ!"
Dịch Thư Nguyên mang theo vui vẻ nói một câu như vậy, lại khiến cho mặt già của Tề Trọng Bân đỏ lên, lúng túng không thôi, đâu còn chỗ chứa được thương cảm chứ.
Hôi Miễn cũng không cười, đứng trên đầu vai Dịch Thư Nguyên dùng hai móng chống nạnh.
"Các ngươi không biết, tiên sinh dùng đàn âm ngự kiếm lợi hại bao nhiêu đâu, Yêu Vương Bắc Mang cũng bị dọa cho sợ bể mật! Ta nói…"
Hôi Miễn đang cao hứng, Thạch Sinh lại đột nhiên nhớ ra cái gì đó, vội vã cắt đứt lời Hôi Miễn nói.
"À đúng rồi sư phụ, mấy ngày trước Tiểu Lâm bỗng ngất đi, ngài xem nàng một chút xem!"
"Thật sao? Đi theo ta."
Dịch Thư Nguyên nghe vậy lập tức nắm tay của cô bé đi về phía trong lầu, những người còn lại cũng nhao nhao cùng đi qua.
Sau khi đi qua bình phong, Dịch Thư Nguyên ngồi xổm xuống, để cho tiểu cô nương ngồi trên bồ đoàn.
Dịch Thư Nguyên cẩn thận quan sát khí sắc của Đỗ Tiểu Lâm, lại duỗi ngón trỏ ra nhẹ nhàng đụng vào mi tâm nàng, sau đó nhắm mắt lại lẳng lặng cảm giác, một đám pháp lực linh động dung nhập vào trán tiểu cô nương.
Sau mấy hơi, Dịch Thư Nguyên mở mắt.
"Hình như thân thể không có việc gì."
"Sư đệ cùng tỷ tỷ chạy đến xem xét cũng nói như vậy, nhưng mà nếu không sao vậy tại sao nàng lại ngất nha?"
Ánh mắt Dịch Thư Nguyên hơi lóe lên, nhìn Tề Trọng Bân cùng Thạch Sinh một chút, lại nhìn tới phía tiểu cô nương.
"Là ngất lúc nào?"
Tề Trọng Bân tính toán thời gian một cái, lập tức mở miệng.
"Hồi sư phụ, đại khái là vào đêm năm ngày trước, hôn mê nửa canh giờ liền tỉnh."
Cũng chính là lúc nguyệt thực đi?
Trong lòng Dịch Thư Nguyên bay lên một loại hiểu ra, trên mặt lại lộ ra nụ cười làm cho người cảm thấy thân thiết cùng an tâm.
"Không sợ, không có việc gì, chẳng qua là Tiểu Lâm tương đối mẫn cảm mà thôi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận