Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 495: Ma cũng là ta (1)

Cũng không lâu lắm, trong mắt của Hôi Miễn và Thạch Sinh bên ngoài, bên trên họa quyển đã thiếu đi một thân ảnh.
"Ồ không thấy sư phụ đâu nữa rồi?"
Thạch Sinh nói xong quay đầu nhìn lại sau lưng, Dịch Thư Nguyên nghe được lời này không khỏi nở nụ cười.
"Cái gì mà không thấy sư phụ nữa, không phải ta vẫn luôn đứng ở đây sao?"
"Sư phụ, con nói là không thấy ngài ở bên trong tranh nữa!"
Hôi Miễn dùng cái đuôi gõ bên tai Thạch Sinh.
"Vậy còn có thể một mực đợi sao? Tiên sinh đã thỏa đàm cùng đối phương rồi sao? Ta thấy ngài chưa có ra tay!"
"Cũng không phải lúc nào cũng cần động thủ, chúng ta đi ra bên ngoài sân chờ, trước khi trời hừng sáng nàng sẽ ra ngoài."
Trong mắt Dương Bản Tài, Dịch Thư Nguyên chỉ là tới trước mặt lên tiếng chào hỏi, đưa thứ gì đó rồi đi, nhưng kỳ thật về sau như thế nào, Trịnh Dĩnh đã sớm truyền âm báo cho y biết, chỉ là cũng không muốn cho Dương Bản Tài hiểu rõ quá nhiều.
Nghe Dịch Thư Nguyên nói như vậy, Thạch Sinh vô cùng khó hiểu.
"Vậy tại sao phải chờ trời hừng sáng, bây giờ đi không ổn sao?"
Dịch Thư Nguyên cười cười, không có trực tiếp trả lời.
"Thật ra có đôi khi, tựa như trong chuyện xưa vậy, một chút nữ yêu tiên tử nhìn như xinh đẹp, nhưng trên một chữ ‘tình’ thật ra rất đơn thuần."
Thạch Sinh nhíu mày không hiểu lắm, nhưng mà Hôi Miễn lại hiểu rồi, dẫu sao nó cũng hiểu biết rộng rãi hơn so với trẻ con, vì vậy xù lông chồn, trên mặt lộ ra một nụ cười quái dị nói với Thạch Sinh.
"Cái này sao, về sau ngươi trưởng thành đến hỏi Đỗ Tiểu Lâm đi ! ".
Nghe xong Thạch Sinh trực tiếp gãi đầu, hình như nó có chút hiểu rồi.
Dịch Thư Nguyên thần sắc cổ quái nhìn Hôi Miễn, một con chồn như ngươi hiểu nhiều như vậy làm gì?
!
Giờ mão hai khắc, bên trong căn phòng Dương gia vẫn tối om như cũ, Trịnh Dĩnh ôm Dương Bản Tài đang ngủ say bay ra từ trong tranh, sau đó đặt y lên chiếc giường trong phòng, đồng thời đắp kín mền cho y.
Nàng ngắm nhìn bộ dạng ngủ say của Dương Bản Tài, thật ra nếu để ý kỹ, bộ dáng của y vẫn rất tuấn lãng.
Trịnh Dĩnh tươi cười, đang muốn viết một phong thư đặt ở bên giường lại chợt do dự một chút, lấy xuống một ít tóc nhét vào phong thư, sau đó mới đặt thư tín ở bên gối đầu.
Đợi làm xong những thứ này, Trịnh Dĩnh mới lấy đi bức tranh trên vách tường, lại liếc nhìn sau đó đi ra cửa.
Đến ngoài cửa viện Dương gia, chờ đợi ở đây không chỉ có Dịch Thư Nguyên, còn có một đứa trẻ trên đầu có một con chồn, cùng với một nam tử khôi ngô vẻ mặt hung dữ và chòm râu bù xù.
"Ồ, đến rồi!"
Tào Ngọc Cao nói nhỏ một câu, quan sát đánh giá Trịnh Dĩnh, người sau chỉ vừa tiếp xúc ánh mắt của y, lại giống như thấy được hai đạo thiểm điện, trong lòng không khỏi khẽ run lên.
"Trịnh cô nương chớ hoảng sợ, Tào đạo hữu cũng không phải là người ngoài, ước định của ta và ngươi thì y đều đã biết được."
Mặc dù mặt của Tào Ngọc Cao không có cảm xúc, nhưng vẫn chắp tay với Trịnh Dĩnh.
"Tào mỗ và Công Tôn Dần cũng coi như quen biết, cảm nhận đối với gã không tệ, nếu như thật sự nhập ma rất sâu, cho dù không có thuốc chữa, Tào mỗ cũng hy vọng có thể đích thân tiễn gã một đoạn đường!"
Dịch Thư Nguyên nghe xong cũng không khỏi liếc mắt nhìn Tào Ngọc Cao, người làm bằng hữu như ngươi thật đúng là dốc sức.
Trịnh Dĩnh chỉ hạ thấp người đáp lễ, nàng có chỗ hiểu rõ đối với Công Tôn Dần, đã biết người trước mắt là ai.
!
Trong miếu thổ địa thành Đông Lư, thổ địa công thỉnh thoảng hiện thân ngoài miếu nhìn quanh bốn phương, trong lòng ít nhiều vẫn có chút lo lắng, giờ cũng đã tảng sáng rồi, sao Dịch tiên trưởng còn chưa trở lại.
May mà một đêm này tiên trưởng trong miếu lại khá yên ổn, ngồi im một đêm không sinh ra bất kỳ gợn sóng nào.
Bỗng nhiên có một trận gió thổi tới trước miếu, trái tim thổ địa công khẽ động, hiểu rõ tám phần là Dịch Thư Nguyên trở về.
Lại ngẩng đầu nhìn lên, giữa không trung không chỉ có Dịch Thư Nguyên và Thạch Sinh hạ xuống, còn có một nữ tử mặc thải y cùng một hán tử dáng người khôi ngô nhìn rất dọa người.
"Tiểu thần bái kiến các vị tiên trưởng, Dịch tiên trưởng, vị trong miếu cả đêm không hề nhúc nhích."
"Ừ! Đa tạ thổ địa công chăm sóc rồi!"
"Khách khí khách khí!"
Tư Tử Xương trong miếu cũng lập tức mở mắt ra, nhìn mọi người vào miếu, ít nhất bây giờ gã vẫn rất thanh tỉnh.
Ông từ của miếu thổ địa đã ngủ say trong phòng chợt nghe ngoài miếu truyền đến âm thanh mở cửa, vội vàng rời giường, nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo.
Sau khi mặc xong quần áo, ông từ vọt ra tới cửa, nhìn qua cửa miếu không hề mở, cửa chánh điện bên đó cũng đồng dạng đóng chặt không khỏi gãi gãi đầu, chẳng lẽ là lớn tuổi nghe nhầm rồi sao?
Trời sáng choang, trong nội viện Dương gia, Dương Bản Tài tỉnh lại từ trên giường, thò tay sờ tới bên gối nhưng không thấy người, lập tức kinh hãi mở mắt, lại đứng dậy nhìn xung quanh.
Không còn là gian phòng của nữ lúc trước nữa, mà là phòng ngủ của mình.
Dương Bản Tài hoảng hốt, cũng không quan tâm lạnh lẽo, từ trên giường nhảy xuống, trần trụi tìm một vòng trong phòng.
"Trịnh cô nương, Trịnh cô nương…"
Trong phòng không có ai, Dương Bản Tài trực tiếp mở cửa phòng vọt tới trong sân.
"Trịnh cô nương ! Trịnh cô nương ! ".
Một đứa bé chơi cưỡi ngựa gỗ ở trong sân, đột nhiên thấy Dương Bản Tài mặc áo lót mỏng chạy ra cũng lắp bắp kinh hãi.
"Đường ca. Ngươi trở về lúc nào vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận