Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 154: Phá pháp (2)

Tiếng ồn ào bên ngoài khiến cho A Phi ý thức được muội muội đã trở về, trong lúc Mạch Tỉnh Hoa nói chuyện, A Phi mở cửa phòng ra.
"Phi nhi, A Kha đã đi qua huyện Nguyên Giang rồi, người hộ nông kia bận rộn làm ruộng không muốn đến đây, ngươi vẫn là an tâm tĩnh dưỡng, chuẩn bị nghênh đón trận tỷ thí tiếp theo đi!"
Nghe Mạch Tỉnh Hoa nói, A Phi lập tức có chút mất mác, Dịch tiền bối không muốn tới sao?
"Đã biết phụ thân!"
Nhưng mà Mạch A Kha lập tức tiến lên vài bước, hơn nữa cởi xuống bình trúc giữa hông đưa cho A Phi.
"Đại ca, Dịch tiên sinh đưa cho ngươi."
"Ống trúc?"
A Phi hơi lắc lư một chút, bên trong hình như có chất lỏng, chẳng lẽ là nước thuốc?
"Bên trong là một cây mạ, hắn nói đưa cho ngươi là được rồi, để ta nói cho ngươi biết là hắn đã rõ ràng, còn cái này, cụ thể dùng thế nào ta cũng không biết..."
"Tốt rồi tốt rồi, huynh trưởng ngươi cần yên tĩnh."
Mạch Tỉnh Hoa đi tới kéo nhi nữ ra, nói với A Phi.
"Chớ để nhiều gánh nặng, tiếp theo cần phải toàn lực ứng phó, không được phân tâm! Nhưng đừng để cho chính mình lưu lại tổn thương quá nặng."
"Vâng!"
"Đại ca, nhớ kỹ mở ra nhìn xem đấy, nếu muốn thuốc tiên thì nói cho ta biết!"
A Phi nắm ống trúc gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa, quay người trở về bên trong phòng.
Đợi sau khi A Phi đi vào nhà, bên ngoài nhanh chóng an tĩnh lại, hiển nhiên là sợ quấy rầy đến A Phi, ngay cả tiếng nói chuyện thỉnh thoảng cũng giảm thấp âm thanh xuống.
A Phi đi đến trước bàn trong phòng, ngồi xuống trên ghế, cẩn thận mở nắp ống trúc ra, bên trong ngoại trừ có một chút nước, còn có một gốc mạ xanh biếc.
"Thật sự là một cây mạ?"
A Phi ngây ra một lúc, chẳng lẽ đây là một cây thuốc?
Nghĩ như vậy, A Phi thò tay muốn lấy mạ ra nhìn xem.
Chẳng qua sau khi A Phi chạm tay vào cây mạ xanh biếc kia, trong chốc lát, bên trong ống trúc dường như phát sáng lên.
Một cỗ gió xuân nhàn nhạt vờn quanh xung quanh ống trúc, thậm chí khiến tóc của A Phi cũng hơi bị gió thổi bay.
Ánh mắt A Phi thoáng cái trợn tròn rồi, trong mắt của y, cây mạ bên trong ống trúc càng là sinh ra biến hóa thần kỳ, y tựa như thấy cây mạ đang sinh trưởng rất nhanh.
Chỉ một lát, cây mạ trong một trận tia sáng, đột phá sự trói buộc của ống trúc, trực tiếp mọc dài ra.
Phiến lá không ngừng biến lớn, mạ không ngừng dài ra, bộ rễ càng ngày càng phát triển, cành lá không ngừng vặn vẹo kéo dài, tia sáng sáng ngời mà nhu hòa liền giống như xuân quang phá tan lồng giam...
Cho tới lúc này, cảm giác khó chịu thủy chung dây dưa bên tai cùng trong trái tim, khiến cho tâm thần của y không thể tập trung, đã biến mất.
A Phi giống như là một lão nông làm ruộng, mang theo chờ đợi cùng mừng rỡ, nhìn cây mạ bắt đầu từ lúc xanh biếc không ngừng sinh trưởng, cho đến khi nở hoa trổ bông, hạt lớn trĩu cành...
"Ầm ầm ! ".
Một tiếng nổ vang thật lớn, nổ tung trong trái tim A Phi.
Thân thể A Phi đột nhiên run lên, sau đó thanh tỉnh lại, nhìn lại trong tay.
Ống trúc vẫn là ống trúc, mạ vẫn là mạ, dường như hết thảy mọi thứ vừa nãy đều ảo giác.
Không đúng! Làm sao có thể chỉ là ảo giác?
A Phi phát hiện cảm giác khó chịu của mình đã không có, thậm chí, trong phòng rõ ràng còn mơ hồ sót lại một cỗ hương hoa của cây lúa!
Thần!
Giờ phút này trong lòng A Phi hưng phấn không thôi, Dịch tiền bối quả nhiên đã đạp phá gông cùm xiềng xích phàm nhân, bước vào tiên đạo rồi!
Từ xưa đến nay, bên trong người hiểu rõ cảnh giới Tiên Thiên, Dịch tiền bối lúc này thuộc đệ nhất nhân!
Sau đó A Phi lập tức tỉnh ngộ lại, nhắc nhở chính mình chớ bỏ lỡ cơ hội tốt, không được để cho tiền bối mất mặt!
A Phi cẩn thận đặt ống trúc trên bàn, chính mình lại nhảy quay về trên giường, khoanh chân ngồi xuống.
Sau một khắc, Thanh Tâm quyết lập tức vận hành, hơn nữa cảm giác so với bất cứ lúc nào trước kia cũng đều mạnh mẽ hơn.
Một khắc này, phảng phất giống như có một cỗ sinh cơ khó có thể hình dung vận hành trong tâm pháp, liền từ bốn phương tám hướng dung nhập vào thân thể A Phi.
Tất cả xương cốt tứ chi cùng thập nhị chính kinh và kỳ kinh bát mạch, thậm chí những huyệt vị quanh thân, đều có một cỗ sinh cơ bừng bừng hiện ra, một chút tổn thương trước đây cũng rất nhanh được san phẳng...
Trong thành Nguyệt Châu, vào trước lúc A Phi yên tĩnh, bên trong vũng nước đọng được che phủ trong đám cây cỏ kia.
"Phanh..." một tiếng.
Vũng nước đọng bùng nổ nổi lên bọt nước cao ba thước.
"Chi ! ".
Một tiếng động vật kêu bén nhọn lại ngắn ngủi vang lên.
Trên toàn bộ vũng nước đều là bọt nước màu trắng, càng có từng sợi sương mù phá vỡ từ trong bọt biển xuất hiện, thật giống như có ai đốt pháo ném vào bên trong.
Nhưng mà động tĩnh này cũng không lớn, cộng thêm ban ngày thành Nguyệt Châu cực kỳ náo nhiệt, cho nên cũng không có ai lưu ý đến nơi đây.
Thật ra vũng nước này là một cái giếng cổ bỏ hoang, tuy rằng phần lớn bị đất đá vùi lấp, nhưng ở phía dưới khe đá vẫn còn có mực nước thâm sâu hơn mười thước.
Giờ phút này, dưới bộ phận đáy giếng nước xưa cũ, một thân ảnh lông xù co rúc lạnh run ở chỗ đó.
Lúc này bong bóng khí vốn bao lấy thân thể của nó cũng đã nổ mất, hai cái móng vuốt che miệng mũi của mình không dám nhúc nhích, suy nghĩ trong lòng càng là nhốn nháo.
Bị phát hiện rồi?
Bị phát hiện rồi!
Có cao nhân nhìn thấu pháp thuật của ta, hắn muốn tới thu ta sao?
Trong cảm giác của yêu quái dưới giếng, vừa nãy rõ ràng tựa như thấy được một cây mạ sinh cơ vô tận đột ngột mọc lên từ mặt đất.
Cây mạ này lớn lên trong thời gian cực ngắn, cành lá vung vẩy liền có phong lôi đan vào, xuân lôi từng trận nổ vang trong lòng, thật sự kinh khủng tột cùng...
Cho dù là chưa thấy qua, cũng biết đây tuyệt đối không phải pháp thuật ý nghĩa bình thường.
Hoặc là nói, cái này không phải pháp thuật, quả thực giống như là nhìn thấy vô tận sinh cơ ngày xuân phá cái cũ xây dựng cái mới.
Không có mùi quỷ thần hương khói, yêu quái tà ma càng là tuyệt đối không có khả năng dùng ra bực linh vận diệu pháp thần kỳ này!
Đây là tiên pháp, thậm chí không phải tiên tu cấp độ tầm thường có thể có!
Chạy? Không chạy liền chết chắc rồi!
Không được, bức cổ họa kia đã gần như vậy rồi, ta vì nó mà chịu nhiều khổ cực như vậy, lần này nhất định phải cầm được!
Đáng giận, chỉ thiếu chút nữa, chỉ thiếu một chút xíu nữa thôi!
Thế gian nhiều hạng người tầm thường như vậy, bao nhiêu người gặp qua bức cổ họa này đều không nhận thức ra sự thần diệu của nó.
Bức tranh này hẳn là cơ duyên của ta, bỏ qua lần này, không biết phải đợi bao nhiêu năm nữa!
Không cam lòng mà!
Nhưng không cam lòng nữa vẫn là phải chạy thôi! Nếu mạng nhỏ cũng không còn, lấy bức tranh có tác dụng gì?
Ngoài ngõ hẻm nơi xa, Dịch Thư Nguyên nhíu mày nhìn qua vũng nước đọng bên phía đó.
Không ngờ cũng không phải là đồng đạo tiên tu, mình và du thần Nguyệt Châu kia đều nhìn lầm rồi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận