Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 220: Mê trong thai (2)

Lão phu nhân nhìn xem lão tướng số này, tuy rằng nhìn già nua, nhưng mặt mày hồng hào cũng rất có tinh thần.
Tề Trọng Bân? Tựa hồ đã nghe qua tên này.
"Lão tiên sinh, ngươi chỉ cần một cái chỗ ở, một ngày ba bữa là được phải không?"
"Đúng vậy, lão phu chỉ cần có một chỗ ngủ, kho củi cũng không chê, ba bữa cơm có thể có bánh bao cùng với nước trắng cũng liền đủ rồi."
Người này cũng đã nói lâu như vậy rồi, lão phu nhân và Mặc lão gia thật ra cũng đều có thể phát giác ra được, đối phương quả thật không quá giống là vì tiền.
Mặc gia ngày bình thường cũng không kết thù kết oán cùng người khác, đối ngoại bất luận thứ dân hay là quan lớn cũng đều khách khách khí khí, ít nhất người Mặc gia cảm thấy mình không có kẻ thù nào.
"Tốt lắm, lão thân quyết định, kêu người cho lão tiên sinh một gian phòng ở lại, một ngày ba bữa cũng sẽ không chậm trễ, chỉ bất quá hy vọng lão tiên sinh ở trong quý phủ không được tùy ý đi đi lại lại, một hồi ta sẽ sai người tới nói rõ chi tiết cùng ngươi."
"Mẫu thân."
"Quyết định như vậy đi."
Lão đầu lộ vẻ mặt vui mừng, lão biết mình như vậy quả thật có chút đột ngột, nhưng cũng là có chút bất đắc dĩ rồi, cho nên liền đứng lên chắp tay gửi tới lời cảm ơn.
"Cảm tạ lão phu nhân cùng Mặc lão gia dàn xếp, lão phu biết rõ đúng mực!"
"Ách, lão tiên sinh, xin mời đi theo ta, ta dẫn ngài đi xem chỗ ở, cũng nói luôn quy củ."
"Tốt!"
Đợi võ sư trong nhà dẫn theo lão đầu rời đi, Mặc lão gia nhịn không được nhíu mày.
"Coi như là nuôi thêm một người hộ viện đi, vạn nhất nếu thật sự có chuyện, khi đó mới đi tìm có lẽ sẽ chậm trễ!"
"Hài nhi hiểu rõ, chỉ có thể kêu người ngày bình thường để ý nhiều hơn, ta lại phái người đi mấy miếu lớn và chùa lớn dâng hương, nói gì nói, cầu cái an tâm!"
"Ừ, liền làm như vậy đi."
Gia đình Mặc gia có hộ viện, coi chừng một lão đầu già bảy tám mươi tuổi tự nhiên không có vấn đề lớn, về phần thêm một gian phòng nhiều thêm miệng cơm, cũng thật không là vấn đề gì.
Từ lúc lão tướng số vào trong Mặc gia, cũng biểu hiện vô cùng quy củ.
Vào ban đêm, lão đầu chuyển băng ghế và bàn trong phòng qua một góc, chính mình lại ngồi xếp bằng trong phòng.
Lão mở rương gỗ tùy thân mang đến, lấy một xấp người giấy từ trong ra.
Lão đầu cắn nát ngón tay, nhỏ từng giọt máu tươi lên phía trên mặt người giấy, sau đó lần lượt gạt từng người giấy và thả trên mặt đất.
Lão đầu lộn ngược một cái đứng ở mặt đất phía sau, tay phải sờ tới phía sau.
"Xoẻng !" một tiếng, Thất Tinh kiếm ra khỏi vỏ.
Lão đầu cầm kiếm không ngừng xoay tròn vây quanh người giấy, trong miệng nói lẩm bẩm, sau cùng dùng máu bôi vào thân kiếm một cái, điểm qua trên thân từng người giấy.
"Lên ! ".
Sau một khắc, tất cả người giấy rõ ràng đều đứng lên.
"Coi chừng sân sau, đi!"
Người giấy liền nhao nhao từ trong khe cửa của gian phòng nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Làm xong một số thao tác này, lão đầu lập tức cảm thấy có phần mệt lả, thân thể lắc lư một chút, lui về phía sau mấy bước rồi ngồi ngã xuống giường.
"Ài, già rồi."
Lão đầu thở dài một hơi, nhanh chóng xử lý miệng vết thương trên tay.
Cùng lúc đó, Mặc phu nhân đã ngủ từ sớm đang nằm mơ.
Mặc phu nhân mơ thấy mình đến một chỗ non xanh nước biếc du ngoạn, bên cạnh là chim hót hoa nở, bên chân là nước chảy róc rách.
Mặc phu nhân dường như trở về thời kỳ thiếu nữ, nàng cởi giày kéo quần lên, vui vẻ bước chậm ở trong nước.
Có lẽ thời tiết nơi đây cũng không phải trời đông giá rét, suối nước tuy rằng mát lạnh lại không một chút nào buốt chân, để cho tâm tình của Mặc phu nhân rất vui sướng.
Đột nhiên, trong nước có một bóng đen lưu động, Mặc phu nhân trong lòng giật mình, vội vàng chạy ra khỏi suối nước.
Mặc phu nhân lòng còn sợ hãi nhìn lại.
Nào có cái bóng mờ gì, mà là một tảng đá màu đen lớn nằm ở trong nước suối.
Tảng đá kia uốn lượn cao gầy, theo nước chảy và ánh sáng chiết xạ, nhìn như vặn vẹo ở trong nước, tựa như một con đại xà.
"Ài ôi! Làm ta sợ muốn chết ".
Mặc phu nhân vỗ vỗ ngực một cái nói như vậy.
Nhưng giờ khắc này, bóng mờ trong nước bỗng nhiên ngẩng đầu, nhập lại phát ra âm thanh.
"Mẫu thân, ta cảm giác được sư phụ ta đã đến, nhưng mê trong thai quá sâu, ta sắp không có ký ức nữa rồi, người nhất định phải tìm được sư phụ ta, nhất định phải làm cho sư phụ thu nhận ta."
"Ôi."
Mặc phu nhân thoáng cái bừng tỉnh từ trong mộng, nằm ở trên giường thở hổn hển.
Mặc lão gia vốn ngủ không được sâu, nghe động tĩnh liền lập tức đứng dậy.
"Phu nhân, làm sao thế? Có phải là mơ ác mộng không? Phu nhân, phu nhân?"
Ánh mắt Mặc phu nhân một mực không có tiêu cự, hơi thở dốc một hồi lâu, tiêu cự tựa như mới từ chỗ không biết thu hồi đến trước mắt.
Nàng nhìn phu quân đang ân cần, nhẹ gật đầu lại lắc đầu.
"Là nằm mơ, nhưng…Không biết có phải là ác mộng hay không nữa, lão tiên sinh tướng số kia đã đến rồi sao?"
Mặc lão gia nở nụ cười.
"Nàng đó nha, nhất định là bị những lời nói vào ban ngày của lão tướng số kia hù dọa rồi, tục ngữ nói ngày nghĩ đêm mơ, tư tưởng thoải mái, không có chuyện gì đâu, có vi phu ở đây."
"Về phần lão tiên sinh kia, buổi tối ta không phải đã nói cùng ngươi rồi sao, lão quả thật đã đến, an bài ở lại trong nhà rồi, nàng cũng chớ căng thẳng, tạm cho là nhiều thêm một người hộ viện."
Mặc lão gia sợ phu nhân cảm thấy không thích, còn lập tức nói thêm.
"Nếu như qua một hồi cảm thấy phiền, liền tìm lý do cho một khoản tiền đuổi đi là được."
"Đừng!"
Mặc phu nhân nhanh chóng lên tiếng ngăn lại.
"Ta vừa rồi có thể là mơ thấy hài tử của chúng ta…"
Tuy rằng giấc mơ vừa rồi vô cùng hoang đường, nhưng Mặc phu nhân vẫn thuật lại việc trong mộng cùng với Mặc lão gia, Mặc lão gia nghe xong cũng cảm thấy ngạc nhiên.
"Chẳng lẽ trên đời thật là có sự tình mơ hồ như vậy?"
"Ta cũng không biết."
"Tốt rồi, trước chớ nghĩ nhiều như vậy, phu nhân nghỉ ngơi đi, ngày mai ta dặn dò một tiếng, khiến người ta đối xử tốt hơn với lão tiên sinh kia một chút cũng được."
"Ừ!"
Phu phụ mặc gia đều có suy nghĩ trong lòng, một người hơi có bất an, nhưng cũng đều đã buồn ngủ.
Không biết là bởi kinh hãi vì vừa mới tỉnh mộng, hay là bản thân bào thai trong bụng đã duy trì đến cực hạn.
Thai khí trên người Mặc phu nhân bắt đầu phát tán.
Mặc phu nhân ba tháng trước không hiện ra hỉ mạch gì, cũng không có phản ứng đặc biệt nào, đến phản ứng bình thường vốn nên có của phụ nữ mang thai cũng trì hoãn, bây giờ ngược lại bắt đầu nổi lên phản ứng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Mặc phu nhân hơi ăn chút bữa sáng đã cảm thấy trong bụng một trận chán ghét, trực tiếp liền phun ra, khiến cho nha hoàn cuống quít một trận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận