Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 325: Sớm có chuẩn bị (1)

Trong lúc bất tri bất giác, đã có một cơn gió màu xanh lá mang theo Dịch Thư Nguyên cùng Trác Tình, dưới tình huống người sau thậm chí không thể cảm giác ra, nâng hai người bay lên, đến một chỗ bờ sông tương đối yên tĩnh.
Một mực khóc một hồi lâu, lúc này cảm xúc của Trác Tình mới ổn định lại, tuy rằng vẫn ôm thân thể ấm áp mềm mại không chịu buông tay như cũ, nhưng cũng đã đình chỉ thút thít nỉ non.
"Cảm ơn Mịch Ly tỷ tỷ."
Dịch Thư Nguyên liếc mắt nhìn xuống Trác Tình, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ tươi cười.
Hôi Miễn dưới bất cứ tình huống nào đều gọi hắn là "tiên sinh", mà Trác Tình ngày đó rõ ràng nói ra rằng "tiên sinh một mực vẫn là tiên sinh", nhưng có đôi khi vẫn sẽ gọi tách ra, Dịch tiên sinh, Long đại hiệp, Mịch Ly tỷ tỷ.
Lại trôi qua một lúc nữa, Trác Tình rút cuộc mới cam lòng buông tay, lau lau khóe mắt cùng gương mặt, lộ ra nét mặt tươi cười.
Dịch Thư Nguyên cúi đầu nhìn qua vạt áo một bên của mình, đã bị nước mắt thấm ướt một phần rồi.
"Tự mình có tính toán gì không?"
Trác Tình như là đang suy tư, hoặc như là có chút xuất thần, tầm nhìn một mực lưu lại ở trên thân cô gái trước mắt.
Hôm nay lúc Dịch Thư Nguyên ra khỏi cửa mặc một bộ quần áo màu xanh, sau khi hóa thành nữ tử, ống tay áo nguyên bản quấn lên cũng theo cổ tay trở nên hết sức nhỏ mà buông lỏng ra, hơi có vẻ rộng thùng thình, giờ phút này thanh sam mặc ở trên người ngược lại hiện ra vài phần tự nhiên.
"Bây giờ ta đã là lương tịch, là người tự do, có thể làm được rất nhiều việc, ta nghĩ tìm một địa phương gần sông nước trải qua cuộc sống bình yên."
Nói xong, Trác Tình nhìn về phía mặt sông, ngồi xuống trên cỏ xanh gần đó.
Lúc này Hôi Miễn lại nhảy tới trên người Trác Tình.
"Ngươi không muốn làm hiệp nữ nữa sao?"
Trác Tình lắc đầu.
"Ta hâm mộ giang hồ, là vì chỗ đó tiêu sái tự do, nhưng ta cũng biết chỗ đó rất phức tạp, bây giờ không cần thiết hâm mộ."
Hôi Miễn gãi đầu nhìn Dịch Thư Nguyên.
"Tiên sinh, coi tướng mạo của nàng, nếu như lẻ loi một mình lại không có chút năng lực tự vệ, sớm muộn gì cũng gặp chuyện không may."
Lời này không chỉ Dịch Thư Nguyên hiểu rõ, ngay cả bản thân Trác Tình có lẽ cũng biết rõ.
Dịch Thư Nguyên đương nhiên biết rõ giờ phút này Trác Tình đang bàng hoàng, nhưng hắn làm sao lại không có chuẩn bị trước chứ.
Sau khi tính toán thời gian, Dịch Thư Nguyên liền ngồi xuống bên cạnh Trác Tình.
Tiếp theo nhặt một cục đá vuốt vuốt một trận, bây giờ tuy rằng ngón tay mềm như hành, nhưng Dịch Thư Nguyên nắm cục đá ném lên trên mặt nước, kình lực từ tay ném ra khiến cục đá lướt một chuỗi dài trên mặt nước mới rơi vào trong nước.
Dịch Thư Nguyên lại nhặt một cục đá lên đưa cho Trác Tình bên cạnh.
"Ta không sử dụng tiên pháp, cũng không dùng võ công chân khí, chỉ là khí lực nữ tử tầm thường, ngươi cũng thử xem?"
"Ta?"
Trác Tình tiếp nhận hòn đá, học bộ dạng người bên cạnh vừa nãy ném tới mặt nước, bởi vì ngồi không dễ phát lực, tự nhiên bay ra một cự ly ngắn liền trực tiếp rơi vào trong sông, đến lướt một cái trên mặt nước cũng đều không có.
Trác Tình nhíu nhíu mày, lại tự mình nắm lên một viên, lần này đứng lên xoay người dùng sức ném đi, mặc dù không có khoa trương như Dịch Thư Nguyên, nhưng mà cũng lướt được trên nước ba cái.
Trác Tình quay lại nhìn nữ tử bên cạnh, đối phương mang theo nụ cười nhìn nàng.
Trong lòng Trác Tình bỗng nhiên nổi lên một cỗ dáng vẻ không chịu thua, nàng liền liên tục tìm cục đá phù hợp, ném liên tục như nước dội lá khoai lên trên mặt sông.
Nhìn một hồi, Dịch Thư Nguyên còn chưa nói, Hôi Miễn đã chạy tới đứng trên đầu vai Dịch Thư Nguyên chỉ đạo.
"Động tác không đúng, lúc vung tay hạ thấp một chút."
"Đúng, chính là như vậy!"
"Cổ tay, chú ý vào cổ tay!"
"Viên đá cũng phải lựa chọn kỹ!"
"Ai nha, có thể che ngực chút, nếu không ảnh hưởng tới ngươi."
Cũng không biết thử bao nhiêu lần, Trác Tình có chút xuất mồ hôi lại ném ra một cục đá, cục đá lướt trên mặt nước kéo ra một chuỗi nước dài.
"Mịch Ly tỷ tỷ, ngươi nhìn!"
Trác Tình giống như là đã làm được thành tựu gì đó rất ghê gớm, cao hứng nhìn về phía Dịch Thư Nguyên.
"Bộp bộp bộp! ".
Dịch Thư Nguyên ngồi ở đó vỗ tay.
"Lợi hại, trước kia ta muốn ném ra hòn đá nảy trên mặt nước như vậy cũng phải luyện thật lâu, ngươi một hồi như vậy liền làm được rồi."
Thứ cần ổn định chính là một cỗ tinh khí thần này của Trác Tình!
Thật ra thứ hạn chế Trác Tình, ngoại trừ đạo khảm tiện tịch ra, còn có nhân tố trên tâm lý nữa, cái phía trước đã xử lý xong, cái sau cũng cần phải từ từ bài trừ, tú bà bên đó là một cửa, bây giờ là một cửa, về sau cũng là một cửa.
"Còn không phải do ta dạy giỏi sao!"
Hôi Miễn cười hì hì đi ra tranh công.
Nụ cười của Trác Tình không thay đổi, lại nhặt lên cục đá có vẻ phù hợp, lại một lần nữa thuận theo cảm giác vừa xong ném tới trên mặt sông.
Bá bá bá bá…
Cục đá lướt liên tục trên mặt sông.
Trùng hợp chính là, một con cua nhỏ mới vừa ló đầu lên mặt sông trực tiếp bị viên đá đập trúng, "Đang !" một tiếng bị nện trở về trong nước.
Dịch Thư Nguyên thậm chí còn não bổ phụ họa ra một tiếng "A" im bặt mà dừng.
Nhưng mà Trác Tình không thấy được con cua, càng không khả năng nghe được cái gì, chỉ biết là hình như viên đá bị cái gì ngăn cản một chút.
"Vừa nãy phải chăng đã đập trúng thứ gì?"
Dịch Thư Nguyên cười nói.
"Đập trúng Thần tướng Tạ đại tướng quân của con sông này!"
"A?"
Trác Tình sửng sốt một chút, cũng không có phản ứng kịp.
Mà giờ khắc này tướng quân cua ở trong nước cũng nghe được tiếng trên bờ nói, biết rõ bây giờ đã có thể hiện thân.
Sau đó bên cạnh bờ liền nổi lên một trận bọt nước, tướng quân cua nấp nửa người dưới ở trong nước, lộ ra thân thể nửa người trên mặc áo giáp.
Trác Tình ở trên bờ mở to hai mắt nhìn, mà tướng quân cua cũng là giống như thế.
Đương nhiên không phải là tướng quân cua bởi vì bị nện choáng váng mới như vậy, gã biết rõ Dịch tiên trưởng đêm hôm đó là hóa thành nữ tử mượn cơ hội trừ bỏ miêu yêu, nhưng chưa thấy qua bộ dạng, lúc này gặp được trong lòng liền nổi lên kinh hãi.
Dưới tình huống biết rõ đây là biến hóa, lại đã thấy qua chân thân của Dịch tiên trưởng, lại không có ám ảnh, chính mình thân là nửa tu sĩ thần đạo, phía dưới thần quang, có lẽ ít nhất có thể cảm giác ra đường nét ảo ảnh sau chân thân mới phải.
Nhưng mà bây giờ thì sao?
Đây…Ai mới là Dịch tiên trường?
May mà loại nghi ngờ này cũng chỉ là trong nháy mắt, từ thần thái tới quần áo rất nhanh liền để cho tướng quân cua đưa ra phán đoán.
"Tạ Khánh bái kiến tiên trưởng!"
Dịch Thư Nguyên đứng lên, chắp tay trả một lễ về tướng quân cua.
"Tướng quân cua, từ lúc chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?"
Tướng quân cua lộ ra vài phần hưng phấn khó có thể kiềm chế.
"Đa tạ tiên trưởng tặng cho phần cơ duyên này, mấy ngày gần đây đã có bách tính đi tới trong miếu bái ta, hơn nữa người cũng không ít!"
"Không chỉ như vậy đâu, Hoàng Đế Đại Dong hình như đã phái người đi tới Bạc Vân Cảng lập tố thân cho các ngươi, một khi việc này truyền ra, vạn dặm miếu thờ bên cạnh kênh đào đoán chừng cũng sẽ nhao nhao noi theo."
Dẫu sao những người nguyên bản dựa vào miếu ăn cơm kia cũng vẫn là muốn tiếp tục sinh sống.
Lời này của Dịch Thư Nguyên vừa ra, trái tim của tướng quân cua đột nhiên nhảy dựng lên, có chút không thể tin được nhìn tiên trưởng bộ dáng nữ tiên trước mắt này.
Chẳng lẽ, chẳng lẽ.
"Đa tạ ân điển của tiên trưởng, đa tạ ân điển của tiên trưởng, đa tạ ân điển của tiên trưởng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận