Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 593: Hồng tai kết thúc (1)

Y thuật của Dịch Thư Nguyên đương nhiên là tuyệt diệu, sáng khám bệnh, đêm thông quỷ thần, làm sao đại phu bình thường có thể nói với người bệnh về cảm giác cuối cùng trước khi chết, càng không có khả năng nhìn thấy vận số biến hóa của mọi người.
Nói thật, đối với những đại phu chứng kiến và trải qua quá trình thành Triệu Châu nổi đại dịch mà nói, đây chính là một kinh nghiệm quý báu, nhất là từ khi bệnh tình chuyển biến xấu đã bắt tay nghiên cứu một chút, điều chỉnh một ít, cuối cùng bước vào trị liệu, đạt tới mục đích chữa bệnh.
Khi phương pháp trị liệu thích hợp, người bệnh nguyện ý hợp tác, lại có rất nhiều người có thể giúp đỡ, cùng không thiếu dược liệu, như vậy thì diệt sạch ôn dịch chỉ là vấn đề thời gian.
Trận ôn dịch này không phải một trận ôn dịch đơn giản, có không ít các loại chứng bệnh, có cấp tính, có mãn tính, có kịch liệt có hòa hoãn.
Hồ Khuông Minh là một vị đại phu trẻ hiếu học, về phương diện y thuật, khi ở Triệu Châu tập hợp rất nhiều đại phu từ rất nhiều nơi trên Lĩnh Đông, đương nhiên không được tính là xuất chúng, nhưng gã vô cùng giỏi về ghi chép cùng tổng kết.
Khi nhận được chỉ điểm của Dịch Thư Nguyên, Hồ Khuông Minh ghi chép lại rất nhiều tình huống cụ thể, cũng ghi lại kinh nghiệm từ rất nhiều người.
Vì có thể lưu lại kinh nghiệm quý báu cho y đạo hậu thế , một bản Kỳ Dịch Luận dần dần biên soạn thành hình, rất nhiều đại phu ngay cả Dịch Thư Nguyên sau khi xem xong đều cảm xúc khó tả, thậm chí có cảm giác bản thân đang xem lại quá khứ và ôn tập lại.
Mà người kí tên trên quyển sách này đương nhiên không chỉ có một mình Hồ Khuông Minh, rất nhiều người tham gia cuộc đấu tranh với ôn dịch này, những đại phu cung cấp kinh nghiệm quý báu đều được lưu danh, mà tên của Dịch Thư Nguyên tất nhiên không thể thiếu.
Trước tiết Lập Đông ôn dịch bắt đầu từ huyện Bạch Thạch, sau khi lan nhiễm đến bên Triệu Châu lại tập trung bộc phát ở thành Triệu Châu.
Sau khi đến tiết Đông Chí, ôn dịch hoàn toàn bị khống chế, đồng thời cũng từng bước diệt trừ tận gốc, dù cũng có vài nơi bị lây nhiễm, nhưng kinh nghiệm trị liệu đã sớm hơn một bước truyền đi khắp Lĩnh Đông.
Đến tiết Hàn Lộ trong năm, Lý Khiêm thượng tấu Thừa Thiên Phủ, xác minh viết vào tấu văn đã diệt trừ ôn dịch, mà chân chính khống chế trước rồi mới tìm phương thức trị liệu trừ tận gốc, người bệnh được chữa trị nhiều không kể xiết.
Tuyệt không phải giống một cơn đại dịch nào trong lịch sử, để cho người chết, nhà cửa trống rỗng, ai bị lây nhiễm thì mặc cho "tự sinh tự diệt".
Mà cho đến mùa đông năm đó, toàn bộ khu vực Lĩnh Đông vẫn đang ở trong tái kiến thiết lại, phần lớn dân tị nạn bên ngoài thành Triệu Châu cũng đã trở lại quê hương, cũng có một bộ phận vẫn lưu lại ngoài thành Triệu Châu, trở thành cư dân mới.
Nhiều dân địa phương ở quê hương đều đã được tu sửa nhà cửa, ở một nơi tất cả mọi người đều hỗ trợ lẫn nhau, bất kể là có tiền công hay không, tốc độ tu sửa hoặc thậm chí là xây lại một căn nhà nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng của mọi người.
Đương nhiên, những căn nhà phòng ốc này cũng chỉ là cái vỏ bên ngoài, bên trong tất nhiên vẫn chưa đầy đủ, nhưng đã có giường có chiếu, có bàn, có bếp có thể che mưa chắn gió, còn có thể giúp người vượt qua một mùa đông giá rét.
Mùa xuân Thành Hưng năm 18, trong thành Triệu Châu là một bầu không khí vui mừng, mặc dù trải qua khổ cực và ly biệt, nhưng một năm gian nan rốt cuộc cũng đã qua.
Bách tính ở Lĩnh Đông, lấy phương thức của riêng mình chúc mừng một cái tết có lẽ không tính là viên mãn này, nhưng ít nhất cuộc sống đã có hi vọng, trong nhà đã có lương thực đủ vượt qua mùa đông, cũng có giống thóc triều đình phân phát.
Sáng sớm, ở một ngõ trong thành Triệu Châu, Dịch Thư Nguyên đi đến cạnh một giếng suối, giờ phút này nắp giếng tự mở ra.
"Trở về đi."
Dịch Thư Nguyên thấp giọng nói một câu, trong giếng lập tức sáng lên một trận bạch quang, sau đó ánh sáng đột nhiên tối sầm lại, Ngọc Kinh vọt ra khỏi mặt nước, hiện ra thân hình trong bọt nước bắn tứ tung ở miệng giếng, nhảy về trong tay Dịch Thư Nguyên.
Thước gõ run rẩy từng đợt, phảng phất là như đang biểu thị một chút bất mãn, mà giờ khắc này trong tay áo Dịch Thư Nguyên bay ra một thanh quạt xếp rơi xuống bên cạnh thước gõ, chấn động của nó mới trở lại bình thường.
"Đúng là đã đến hơi muộn, là lỗi của ta!"
Có người sáng sớm tới múc nước, Dịch Thư Nguyên nghe thấy tiếng bước chân từ xa, quay người nhìn về sau, thu hồi pháp bảo rồi rời đi.
Dịch Thư Nguyên muốn đi, cả thành Triệu Châu đương nhiên không có người nào có thể ngăn được.
Đợi người trong thành phát hiện ra Dịch Thư Nguyên đã không còn ở nơi này là lúc Dịch Thư Nguyên đã ở bên ngoài thành tầm năm dặm, Tề Trọng Bân đã lâu không lộ diện cũng ở đây.
"Sư phụ, đệ tử truy lùng trong ba tháng, phát hiện cỗ khí tức kia càng thêm mịt mờ, nhưng cũng có lúc sinh động không ít, nhưng rất khó nắm chắc mà xác định được tung tích, lại thêm từ trước đến nay thứ khí rực đó không tiếp cận thành Triệu Châu!"
Hôi Miễn ở đầu vai Tề Trọng Bân cũng trực tiếp nói thẳng suy nghĩ trong lòng.
"Tiên sinh, thứ đó đang trốn tránh ngài!"
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Dịch Thư Nguyên nghe Tề Trọng Bân và Hôi Miễn đề cập về cỗ khí tức quái dị kia, trên thực tế lúc trước hắn mặc dù không thể đi ra nhưng vẫn là từng bấm đốt ngón tay tính toán.
Nhưng Dịch Thư Nguyên lại không tính ra được kết quả gì, ngoại trừ khí tức tai kiếp bên ngoài Lĩnh Đông thậm chí có cảm giác chẳng còn đồ vật dư thừa gì đó có tồn tại.
Dịch Thư Nguyên cảm thấy tình huống này vô cùng quái dị, vì theo Tề Trọng Bân và Hôi Miễn miêu tả thì đồ vật kia rõ ràng là vật sống, coi như Trần Hàn đã từng đi theo Tề Trọng Bân đi tìm một lần, nhưng vẫn không có cảm thấy được tồn tại gì.
Dịch Thư Nguyên lần nữa bấm đốt ngón tay tính toán một chút, lần này lông mày khẽ nhíu sau đó nhìn về Tề Trọng Bân.
Có lẽ Trọng Bân không sai, mà ta cũng không sai.
Như vậy, bản thân vật này có khả năng đại biểu cho một loại kiếp số kéo dài, mà lại đang trốn tránh ta.
"Trọng Bân."
"Có đệ tử!"
Dịch Thư Nguyên suy nghĩ rồi nói.
"Cẩn thận kiểm chứng tìm kiếm, nó sớm muộn cũng phải hiện thân, lần này có lẽ cần phải nhờ vào ngươi, cũng có lẽ lần này là cơ hội để ngươi đúc thành tiên cơ."
Dịch Thư Nguyên đang nói có hơi dừng lại, nhìn về phía Đăng Châu.
"Lúc cần thiết hãy đến Đăng Châu mượn Sở Hàng một vật."
Mượn đồ vật?
"Sư phụ, mượn cái gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận