Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 330: Đắc thần đắc ý đắc hình (2)

Đâu chỉ là không dễ chịu, hồ lô này đồng đẳng với ý cảnh lò đan, là bảo vật của Dịch Thư Nguyên.
Hồ lô không chỉ riêng là một món đồ để chứa rượu, bên trong càng là một lò luyện kinh khủng, nhìn như khắp nơi đều có rượu, nhưng dưới ý chí trộn lẫn thành, quả thực có thể nhìn thấy hóa âm dương rèn ngũ hành khí, chân hỏa hừng hực lửa cháy ngập trời.
Huyền Cơ tựa như ở bên trong vô tận thiêu đốt, đau khổ mãnh liệt đến mức muốn tìm cái chết để đào thoát, nhưng hết lần này tới lần khác lại tựa như thân trong sóng lớn, không có chỗ dùng sức.
Tuy rằng miệng hồ lô mở ra, nhưng Huyền Cơ lại không nhìn thấy, giờ phút này nghe thấy giọng nói của Dịch Thư Nguyên, ý thức vừa đau khổ lại hôn mê cũng thoáng cái thanh tỉnh.
Không phải nữ nhân?
Giọng nói này cũng rất quen thuộc!
Là hắn!
Huyền Cơ thoáng cái nhớ tới một màn ở trong núi lần trước, cái loại ánh mắt trong yên lặng mang theo trào phúng trước sau hai lần liền trùng hợp trong trí nhớ.
"Là ngươi! Ngươi là ai, ta cùng với ngươi không oán không cừu, vì sao phải đối với ta như vậy?"
Dịch Thư Nguyên nở nụ cười.
"Không oán không cừu? Vậy những người bị ngươi hại chết thì ai có cừu oán cùng ngươi?"
Không đợi Huyền Cơ nói chuyện, Dịch Thư Nguyên lại nói.
"Ngươi cũng không cần nói là do bọn họ tham lam hoặc là cái gì đó, dẫu sao ta cũng không phải là tới giảng đạo lý cùng ngươi, ngươi liền nói về cảm giác lúc ngươi phục sinh đi?"
Thật ra Dịch Thư Nguyên không cần toàn bộ bí mật của miêu yêu, thứ hắn để ý trong lòng chính là cái loại cảm giác này, nhưng Huyền Cơ vào nghe trong tai, suy bụng ta ra bụng người lại không cảm thấy là như thế.
"Ngươi là tiên tu, trong mắt ngươi ta là yêu tà, cho dù ta cho ngươi biết pháp môn, ngươi có thể buông tha ta sao? Hay còn có thể cho ta cái hồi báo gì sao?"
Hôi Miễn ở bên người Dịch Thư Nguyên nói nhỏ một câu.
"Mơ tưởng!"
Dịch Thư Nguyên cũng suy nghĩ một chút, quyết định chân thành một chút.
"Thả ngươi đó là không có khả năng, nhưng mà nếu như ngươi thành tâm bẩm báo, ta liền tru sát ngươi để ít chịu giày vò, nếu ngươi không nói vậy thì cứ đợi đi."
Lời này rơi vào trong tai người khác sẽ cảm thấy vô cùng quỷ dị, nói ngược lại cũng bị giết, nhưng đối với Huyền Cơ thì câu này lại khiến ả nổi lên vài phần hy vọng, chết chắc chắn đáng sợ, nhưng nó vẫn còn mạng, có thể chết đi cũng đồng nghĩa với đào thoát.
"Ta có thể tin ngươi?"
"Không thì như thế nào? Người trong tiên đạo như ta tổng có thể tin một chút hơn so với yêu nghiệt các ngươi đi? Nhưng mà phải nói rõ trước, bây giờ ngươi ở bên trong pháp bảo của ta, ta tự có khả năng thông linh, có thể biết được ngươi có lừa gạt ta hay không."
Giờ phút này Huyền Cơ cũng không có hình thể, tâm thần vùng vẫy trong hồ lô, đối với Dịch Thư Nguyên mà nói thì ả hoàn toàn trong suốt, có thể cảm nhận được đủ loại cảm xúc không cam lòng trong lòng ả.
Một lúc sau Huyền Cơ mới mở miệng.
"Nhưng nếu như ta nói, bản thân ta cũng rất khó nói rõ thì sao?"
"Xem ra quả thật là như thế."
Không cần Huyền Cơ giải thích cái gì, Dịch Thư Nguyên đã hiểu rõ những lời này của ả cũng không phải là nói dối.
"Vậy chỉ đành để cho ngươi chết một lần để ta xem một chút vậy!"
Tiếng nói hời hợt của Dịch Thư Nguyên hạ xuống, hồ lô nâng trong tay tựa như không còn là hồ lô, mà là một cái lò đan.
Ầm.
Rượu trong hồ lô tựa như hóa thành lửa nóng cháy cực mạnh.
"A !"
Huyền Cơ lập tức hét thảm lên, loại thống khổ này mãnh liệt hơn so với lúc trước không biết bao nhiêu lần.
Hư ảnh yêu hồn hiện ra, dần dần trở nên vặn vẹo trong lò.
"Meo, Ngao !"
Loại tiếng rú thảm này khiến Hôi Miễn nghe được cũng nổi hết cả lông lên, núp ở trên cổ Dịch Thư Nguyên không dám lộn xộn, nhưng ngoài miệng vẫn là không cam lòng yếu thế.
"Khá lắm, may là bắt được nó rồi, hung ác như vậy!"
Dịch Thư Nguyên lại không nói lời nào, loại phương thức luyện hóa trong lò này, chậm hơn so với tru sát tầm thường nhiều, mà hồ lô trong tay quả thực như là ý cảnh của tâm thần hắn kéo dài, hết thảy mọi thứ trong đó hắn đều rõ ràng trong lòng, tự nhiên cũng bao gồm cả vận số biến hóa của miêu yêu.
Còn nữa, dưới loại tình huống đó, nếu như miêu yêu thật sự có khả năng chết xong lại đào thoát khỏi hồ lô, như vậy Dịch Thư Nguyên cũng có thể nhanh chóng kết thúc luyện hóa.
Nhưng lấy tình huống trước mắt nhìn, hiệu quả phong bế của hồ lô quả là không tệ.
"Thật có lỗi, vừa nãy ta quên nói, cho dù chết rồi, có lẽ ngươi vẫn không ra ngoài được!"
Nói như vậy xong, tiếng rú thảm của miêu yêu đã lộ ra vô lực, tự nhiên không thể nào mở miệng tức giận mắng.
Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ tú bà Vân Hương Các của Thập Tam Lâu Phường tâm tình khá là phiền muộn ra, đoán chừng còn có một người chính là Hoàng Đế Đại Dong.
Lúc này Đàm Nguyên Thường cũng đang ở trong ngự thư phòng, phụng bồi Hoàng Đế hiếm khi được thanh nhàn một hồi tâm sự.
"Ài, từ sau đêm nghe kể chuyện, Dịch tiên sinh này rõ ràng cứ như vậy biến mất, đúng là không nên hỏi câu kia mà."
‘Hỏi câu kia’ mà Hoàng Đế nói, chính là chỉ một câu ‘Có biết ta là ai hay không’.
Trong mắt Hoàng Đế Đại Dong, lúc đó Dịch Thư Nguyên tuyệt đối đã biết rõ thân phận Đế Vương của y, vừa hỏi ra câu này, ở trong mắt của những cao nhân như thế, trong trình độ nhất định có thể đại biểu là đã ngả bài, dứt khoát bỏ chạy.
Đàm Nguyên Thường đang ngồi trên ghế một bên uống trà ăn bánh ngọt, nghe thế không khỏi chen miệng nói.
"Bệ hạ, ngài đừng than thở nữa."
Thở dài cũng vô dụng.
Nghe Đàm Nguyên Thường nói, Hoàng Đế không khỏi nói lại.
"Mấy tên ngự tiền thị vệ đại nội cao thủ này, mỗi một người đều là giá áo túi cơm, trông một tiên sinh kể chuyện cũng không trông được!"
Đàm Nguyên Thường nhìn thoáng qua Chương Lương Hỉ bên cạnh, người sau cười hì hì không nói một lời, cũng chỉ có thể tự mình nói.
"Bệ hạ bớt giận, ngài để cho bọn họ bí mật coi chừng, lại không cho phép bọn họ hiện thân ngăn cản, hơn nữa Dịch tiên sinh có bằng hữu Long Phi Dương võ công tuyệt đỉnh như vậy, thật sự muốn quan sát kỹ đúng là không dễ dàng."
Vừa nhắc tới Long Phi Dương, Chương Lương Hỉ cũng tỉ mỉ suy nghĩ trong lòng, trên giang hồ trước giờ chưa từng nghe qua nhân vật số một này, nhưng võ công người này tuyệt đối cực cao.
Nhưng mà cao thủ như vậy cũng không hề không tôn trọng triều đình Đại Dong, nếu không cũng sẽ không có việc Dịch Thư Nguyên nhờ Đàm Nguyên Thường hỗ trợ.
Mà Hoàng Đế bên đó nghe Đàm Nguyên Thường nhắc tới danh tự này, cũng là nở nụ cười.
"Người giang hồ phong lưu, bằng hữu Dịch tiên sinh kết giao quả thật đều vô cùng bất phàm."
Hoàng Đế cũng có cảm giác không kém đối với Long Phi Dương, nguyên nhân cũng không sai biệt lắm với ý nghĩ trong lòng của Chương Lương Hỉ.
Bằng hữu của Dịch Thư Nguyên có loại cao thủ thần bí như Long Phi Dương, mà Đàm Nguyên Thường cũng có ý kết giao cùng hắn, liền ngay cả Hoàng Đế Đại Dong mình không phải cũng đưa ra ưu ái với hắn sao.
Cái này càng thêm phù hợp với kỳ nhân danh sĩ trong tưởng tượng của Hoàng Đế.
Không chiếm được dù sao vẫn là tốt nhất, đạo lý này thích hợp dùng với bất luận cái gì, thế cho nên tâm trạng chờ mong đối với khoa cử năm nay của Hoàng Đế cũng bất giác giảm thêm vài phần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận