Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 551: Người khởi xướng (1)

Thủy Đức Tinh Quân cùng nhiều vị Thần qua một lúc đều tề tụ hạ trần.
Nhưng mà, Thần cũng không đặt chân tới đỉnh núi Dịch Thư Nguyên đang ngồi, chỉ lơ lửng không trung hơi thấp hơn đỉnh núi hành lễ với Dịch Thư Nguyên, sau đó bay đi tản ra khắp 4 phương, tiếp tục xử lý chuyện còn lại.
Nói thật thiên tai ở mức này các Thần tuy sẽ tận sức khống chế, nhưng về bản chất thì không thể tiêu trừ hết được, bởi vì đây vốn là hiện tượng tự nhiên trong khuôn khổ Thiên Đạo.
Nhưng nhìn thấy Dịch Đạo Tử một mình trấn áp kiếp số, trong lòng các Tiên Thần cũng tự nhiên sinh ra kính nể.
Mở miệng nói lời cảm ơn nhưng lại thấy không phù hợp lắm, Dịch Đạo Tử làm mọi việc đều là giúp muôn dân trăm họ, vả lại đối với các Thần mà nói, việc trấn áp hay tiêu trừ thiên tai này được xem như là làm trái với ý trời.
Nhưng nếu không làm cái gì thì càng không ổn hơn, cho nên đám Thần nhao nhao hạ trần, xuống thấp một chút, cung kính hành lễ, sau đó tiếp tục bận rộn.
Vị trí ngoài xa Đăng Châu Thành, Thành Hoàng của Đăng Châu đứng tại chỗ hành lễ với ngọn núi phương xa.
Tuy đại hồng thủy đã bắt đầu biến mất, nhưng đối với các Thần mà nói mọi việc vẫn chưa kết thúc, còn phải áp chế tà khí xuất hiện trong thiên tai, mà tiêu trừ yêu tà làm loạn mới thật sự là việc mà các Thần không thể từ chối.
Trên đỉnh núi, Dịch Thư Nguyên đặt Sơn Hà Xã Tắc đồ lên ngang đầu gối, kết ấn áp chế linh khí đang luân chuyển của bản thân, cả cơ thể bị bao phủ bởi một tầng ánh sáng mờ nhạt.
Tuy rằng đại hồng thủy đã có xu hướng ngừng bộc phát, nhưng lũ lụt vẫn còn tồn tại, Dịch Thư Nguyên nhìn khắp mọi chìm trong một mảng nước, chờ mực nước hạ xuống cũng cần 1 thời gian nữa, còn hắn hiện giờ thật sự không thể làm nổi cái gì.
"Phù."
Dịch Thư Nguyên nhẹ nhàng thở ra một hơi, khí tức trên thân thể cũng dần dần ổn định lại, nhưng linh khí quanh thân vẫn như cũ vờn quanh không tiêu tan, khí tức hiện tại cũng không còn giống khí tức phàm nhân nữa.
"Tiên sinh, ngài có sao không?"
Hôi Miễn giờ phút này mới dám lo lắng hỏi.
"Coi như cũng còn ổn, sự tình không lớn chỉ hơi phiền một chút, đúng như dự đoán của ta, nguyên nhân đằng sau của kiếp nạn là do có kẻ nhúng tay, cho nên tuy rằng chống đỡ không ổn lắm, nhưng cũng không khoa trương như ngươi nghĩ."
Nói xong, Dịch Thư Nguyên xa xa nhìn những thành trấn cùng những mớ hỗn độn xa xa, nhìn những con người vùng vẫy trong cơn đại hồng thủy, không khỏi cảm thái.
"Chỉ sợ là trận thiên tai này cũng không phải duy nhất, thủy kiếp cuốn theo bão hình thành luồng khí xoáy trong đất liền, dẫn động vô số hơi nước, sau khi đại hồng thủy trôi qua, năm tiếp theo thậm chí có thể là vài năm nữa, một khu vực lớn lấy Đăng Châu làm trung tâm, sợ sẽ phải nghênh đón một cơn đại hạn hán."
"Hả?"
Dịch Thư Nguyên nhớ đến vài chuyện trải qua ở kiếp trước, thời tiết thiên tai hoặc là không xuất hiện hoặc là xuất hiện liên tục.
Tuy rằng dùng khoa học khí tượng chứng minh vẫn sẽ có lời giải thích hợp lý, nhưng quy luật đó cũng đã in sâu vào lòng mỗi nhân dân.
Mà ở thế giới này, nguồn gốc của thời tiết thiên tai có chút phức tạp hơn, nhưng quy luật chung của chúng nó vẫn tương tự.
Nhìn theo phỏng đoán đó, suy nghĩ của Dịch Thư Nguyên không khỏi lan rộng ra hết toàn bộ Đại Dong.
Thật ra, Đại Dong đã tồn tại hơn 300 năm, vốn đã đến thời kỳ cuối của vương triều, chỉ là hoàng đế hiện giờ tại vị gần 20 năm luôn chăm lo việc nước, cứ thế kéo thêm một chút hơi tàn cho Đại Dong.
Nhưng nếu như không có hoàng đế Đại Dong năm đó thì sao?
Sợ là thiên hạ Đại Dong từ trên xuống dưới sẽ rơi vào hỗn loạn, tai họa khí cũng chồng chất, hạn hán lũ lụt bộc phát, thậm chí một trận đại tai họa Hồ Trường Phong trước đây, có lẽ có vài khả năng, đã cuốn sạch hết vận số của Đại Dong.
Mặt trời xuống núi, đối với trăm họ gặp tai họa mà nói lại là một thử thách khác, còn may là thời tiết bây giờ không lạnh.
Mà Dịch Thư Nguyên cũng bài trừ tạp niệm, nhắm mắt điều tức!
Ngày hôm sau trời hừng sáng, Dịch Thư Nguyên chậm rãi mở mắt, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, thấy một đạo thần quang chiếu xuống đỉnh núi, chính là thần nhân bạch y từng gặp, hầu cận bên Thiên Đế thường ở Triêu Thiên Các.
"Bạch Y bái kiến Dịch Đạo Tử!"
Đúng vậy, thiên quan hầu cận của Thiên Đế tên là Bạch Y.
Dịch Thư Nguyên không đứng dậy, chỉ nhìn thần nhân Bạch Y nói.
"Thiên Đế có lời gì truyền xuống sao?"
Thần nhân Bạch Y thần sắc bình tĩnh, sau khi hành lễ mới bước đến gần, nói.
"Thiên Đế ban lệnh: Kiếp số lần này cùng với lần Hồ Trường Phong rất lạ, Dịch Đạo Tử vì muôn dân trăm họ mà ra tay đúng là rất đáng nể, nhưng là, tại sao?"
Dịch Thư Nguyên nhìn xuống phía dưới, trải qua một đêm nước lũ dần có xu thế biến mấy, nhưng rất nhiều nơi vẫn ở tình trạng ngập chìm trong nước.
"Dịch mỗ cho rằng, tai họa lần này chưa chắc đã hoàn toàn là thiên ý, có kẻ phía sau dẫn động gây họa!"
Thần nhân Bạch Y vẫn luôn bình tĩnh cũng dần biến sắc, ánh mắt hơi trợn to.
"Có biết được là kẻ phương nào phía sau không?"
Dịch Thư Nguyên dĩ nhiên là nghi ngờ tới tên giao long tạp nham kia, trong lòng đã có cảm nhận rõ ràng rành nhưng vẫn có chút nghị kỵ.
Thật sự là tai họa lần này quá nghiêm trọng, dù Hồng Úy có quá trớn đến mức nào thì cũng có truyền thừa, làm việc dù sao cũng phải có chừng mực, gây ra kiếp số như thế, cho dù ngu xuẩn cỡ nào cũng biết rõ là sẽ phải chết.
Hơn nữa đây cũng là vấn đề có năng lực phát động hay không, Dịch Thư Nguyên vô cùng hoài nghi với đạo hạnh của tên giao long tạp nham nọ, có thể dẫn động ra kiếp số tới mức này hay không.
"Dịch mỗ cũng không biết rõ, chỉ là trong lòng bất chợt có linh cảm giống như liên quan đến trong nước, nhưng sau cơn lụt, tất cả dấu vết liên quan cũng đã phai nhạt, không biết Thiên giới có biện pháp nào để kiểm chứng hay không?"
Dịch Thư Nguyên quăng vấn đề lại cho bọn họ, dù thế nào Thiên Đình cũng phải đảm đương một phần trách nhiệm.
"Đa tạ đã báo cho biết! Bạch Y cáo từ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận