Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 477: Đấu Chuyển Càn Khôn Lô (1)

Tuy rằng Dịch Thư Nguyên cần tham khảo nội dung trong Đan Thuật Diệu Tuyệt để chế tạo lò đan, nhưng xuất xứ chân chính chủ yếu lại không phải đến từ trong sách, từ trên trình độ nào đó mà nói, là lò đan trong ý cảnh hiện ra.
Có Sơn Hà Xã Tắc đồ trong tay, Dịch Thư Nguyên có thể dùng phương thức càng thêm thiên mã hành không để luyện chế lò đan.
Cũng bởi vì có Sơn Hà Xã Tắc Đồ, đủ loại dị thường đều dừng lại ở chỗ sâu trong núi lớn, trong mắt người bên ngoài nhìn tới Khoát Nam Sơn, có lẽ chỉ thấy bầu trời nơi đây trở nên có chút âm trầm.
Mà ở chỗ sâu trong Khoát Nam Sơn, bên bờ suối chảy, cảm giác dường như khoảng cách của thiên địa nơi này đang từng chút từng chút được kéo gần lại, hoặc là nói, tựa như tất cả mặt đất trên Khoát Nam Sơn đang đột ngột dâng lên vậy.
Ngay cả Hoàng Hoành Xuyên thân là sơn thần của Khoát Nam Sơn cũng cảm thấy kinh ngạc, Tùng ông bên cạnh càng không biết làm sao, nhưng bọn họ rõ ràng, bực dị tượng thiên địa như thế đều đại biểu cho biến số lớn lao.
Thật ra trong hai năm qua, Hoàng Hoành Xuyên và Tùng ông đều đã nghe thấy danh tiếng của Dịch Đạo Tử, nhưng thời điểm gặp lại Dịch Thư Nguyên bọn họ vẫn tận lực giữ cho trong lòng bình thường, dẫu sao năm đó bọn họ cũng đã đoán trước là hắn nhất định bất phàm.
Nhưng bây giờ làm thế nào cũng không thể khiến cõi lòng bình tĩnh lại được.
Trên bầu trời lửa cháy hừng hực, Dịch Thư Nguyên hết sức tập trung nắm chắc mỗi một tia biến hóa, nhưng hắn biết rõ trình độ hiện giờ còn xa xa chưa đủ.
Tuy rằng ngoài miệng Dịch Thư Nguyên không nói gì, nhưng tiên đạo trong lòng của hắn rất cao, từ lúc nhập đạo tu tiên đến nay, mỗi một kiện bảo vật trong tay hắn đều có lai lịch, kiện nào cũng bất phàm, tầm mắt đã sớm nâng lên cực cao.
Nếu như đã muốn luyện chế lò đan, vậy tuyệt đối không luyện chế thứ tầm thường!
Bên dưới, trong ý cảnh thủy hỏa chia lìa của Thạch Sinh cũng đã đến bước mấu chốt, thiên dương rơi xuống, thủy thế bên trên đại địa xoay tròn dâng lên.
Trên Khoát Nam Sơn đồng dạng có hơi nước bốc lên, không chỉ nước chảy ở vị trí dòng suối nhỏ Thạch Sinh đang ngồi điên cuồng trào ra, nguồn nước khắp các nơi trong núi cũng bắt đầu có nước chảy ra.
"Không tốt, chẳng lẽ là tẩu thủy?"
Thân là sơn thần của Khoát Nam Sơn, Hoàng Hoành Xuyên tương đối mẫn cảm đối với hết thảy biến hóa trong núi, lập tức ý thức được không ổn.
"Cái gì? Oa Oa đã là thân người lại vẫn còn muốn tẩu thủy sao?
Tùng ông cũng kinh ngạc không thôi.
"Dịch tiên sinh, Oa Oa muốn tẩu thủy, phía dưới là huyện Nguyên Giang!"
"Yên tâm, nước không trôi ra ngoài được!"
Dịch Thư Nguyên chỉ bình tĩnh đáp một câu sau đó há miệng, một viên long châu lóe lên ánh sáng mịt mờ bay tới trong Khoát Nam Sơn, những nơi đi qua, tất cả thủy thế hỗn loạn đều thay đổi tuyến đường.
Nhưng tựa như bản thân Dịch Thư Nguyên lại không quan tâm tới những cái khác, vẫn tập trung nhìn lò đan đã hiện ra hình thức đơn giản ban đầu bên trong ngọn lửa đồng huy cùng với nhật nguyệt tinh thần phía trên bầu trời.
Còn chưa đủ, còn chưa đủ!
Vẫn không hiển hóa sao?
Dịch Thư Nguyên lần nữa nhìn con suối cách đó không xa, Thạch Sinh đã đến thời khắc mấu chốt ngưng tụ lò đan, bây giờ bởi vì thao tác của hắn, cho nên trong ngoài tương hợp.
Nếu như thành công vậy thì sẽ vượt xa tầm thường, nhưng độ khó cũng theo đó tăng cao lên.
Dịch Thư Nguyên không quan tâm nhiều như vậy, hắn không thể nào vì lò đan trọn vẹn mà hi sinh tu hành của đệ tử được, thế sự vô thường, trăng cũng có lúc tròn lúc khuyết.
"Xin hai vị giúp ta!"
Hô lên một câu, Dịch Thư Nguyên một mực áp chế pháp lực nhẹ nhàng bay lên trên trời.
Quạt xếp từ trong tay áo bay ra, mà thước gõ nguyên bản đang nằm trong tay Hôi Miễn cũng bay lên, tính cả Dịch Thư Nguyên, lấy ba phương hướng vờn quanh hỏa cầu trên bầu trời.
"Xin Hoàng công hỗ trợ thước gõ, Tùng ông hỗ trợ quạt xếp!"
Dịch Thư Nguyên vừa phân phó xuống, hai người phía dưới không cần giải thích cặn kẽ, đã đánh pháp lực tới hai kiện pháp bảo của Dịch Thư Nguyên, bản thân Dịch Thư Nguyên cũng vận pháp.
Thước gõ như có ánh sáng rơi xuống đất sau đó mọc rể, quạt xếp lại có cuồng phong sát cánh mà ứng với trời, bản thân Dịch Thư Nguyên thì thủy chung như một, đã ứng với nhân nguyên cũng ứng với nhân tài.
Hai bảo một người chiếm cứ tam nguyên, cũng đúng theo Thiên Địa Nhân tam tài, nước và lửa cùng với Nhật Nguyệt Tinh, chiếm cứ âm dương và càn khôn.
"Rầm rầm xoẹt xoẹt."
Giờ phút này khắp nơi trong Khoát Nam Sơn đều dâng lên lũ lụt, động vật trong núi đang chạy thục mạng tứ phía, thậm chí một chút tinh quái trên núi cũng hoảng sợ không thôi.
Nhưng mà tuy rằng lũ lụt kinh khủng, lại không có rời khỏi khe núi hoặc là dòng suối của chúng nó, không có rời đi đường nước chảy nguyên bản.
Giống như bị một bức tường vô hình ràng buộc, nhao nhao hội tụ về vị trí mọi người.
Cả người Thạch Sinh đắm chìm ở trong lũ lụt, Hôi Miễn hộ pháp bên cạnh đã sớm chạy đến trên ngọn cây xa xa, tự biết mình không bảo vệ được nữa.
Tẩu thủy trong núi cũng không chạy xuống phía dưới, vậy mà quét sạch lên trời, chính như biến hóa nào đó trong ý cảnh của Thạch Sinh lúc này.
Trên bầu trời, pháp lực trong người Dịch Thư Nguyên không ngừng tuôn ra, bây giờ nhất định phải tăng cường hỏa lực, để cho lò đan hiển hóa ra.
Dịch Thư Nguyên vừa vận pháp, Hoàng Hoành Xuyên và cây Tùng ông phía dưới hầu như đồng thời xuất lực, ba đạo pháp chỉ thông qua ba môi giới, đồng thời truyền tới ngọn lửa hừng hực.
Một lò đan đồng thau cực lớn dần dần hiện ra, Nhật Nguyệt Tinh xung quanh cũng đang hội tụ tới đây.
Phía trên lò đan dần dần hiện ra nhật nguyệt cùng với đồ hình chư thiên tinh thần, dường như muốn hấp thụ thiên tượng tới đây.
"Vù vù. Ô hô ô hô."
Toàn bộ Khoát Nam Sơn, thậm chí linh khí tứ phương đều đang điên cuồng hội tụ tới đây.
Vào thời khắc này, phía chân trời lại hiển lộ dị tượng,
"Ầm ầm."
Một đạo thiểm điện vạch xuyên che đậy của Sơn Hà Xã Tắc đồ, khiến cho tâm thần Dịch Thư Nguyên chấn động kịch liệt, khí tức lập tức trở lên bất ổn.
Nhật Nguyệt Tinh đủ loại dị tượng cũng theo đó tiết lộ ra ngoài, hiện ra khắp Khoát Nam Sơn, giờ phút này bầu trời chân chính đã bị mây đen bịt kín, từng đạo tia chớp chạy loạn trong đó, đồng thời còn có một cỗ khí tức áp lực khiến người ta khó có thể thở dốc bộc lộ ra.
Dịch Thư Nguyên không sợ mà còn lấy làm mừng, tuy rằng quá trình có chút khó khăn trắc trở, nhưng thoạt nhìn một kiếp Tiết Vũ Thủy cuối cùng đã bị hắn bức từ ẩn kiếp trở thành hiện kiếp!
"Tới rất đúng lúc!"
Câu này vừa là nói cho mình nghe, cũng giống như là nói với kiếp số.
Sau một khắc, vô tận tia chớp từ trên bầu trời hạ xuống, kiếp lôi tự nhiên không phải tới giúp hắn, nhưng mà Dịch Thư Nguyên cũng không phải một mình đối kháng thiên lôi.
Bản thân hắn có rất nhiều pháp bảo, Hoàng Hoành Xuyên và Tùng ông thậm chí là Thạch Sinh đều có phần, còn có lô đồng ở giữa không trung, càng mấu chốt chính là toàn bộ thế núi của Khoát Nam Sơn hầu như kết thành một khối trận thế.
Thiên lôi hạ xuống, tất cả mọi người cảm thấy giống như có đại chùy đánh ngay bên người, trong tai không ngừng truyền tới âm thanh nổ vang, khó chịu nhưng vẫn nằm trong giới hạn chịu đựng.
Lôi quang lưu chuyển giữa Dịch Thư Nguyên và vài món pháp bảo, sau đó lại chạy tới ngọn lửa, chỉ là không hề có thiên kiếp đáng sợ trùng kích tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận