Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 179: Muốn làm quạt, trước vuốt nan (1)

Dịch Thư Nguyên một đường đi chậm trở về huyện nha, sau đó vẩy vệt nước trên mặt quần áo, một bên đi về bên trong kho sách.
"Vừa nãy ngươi thật sự không nghe thấy tiếng kêu trên bầu trời?"
Hôi Miễn chui ra từ cổ áo Dịch Thư Nguyên, ngẩng đầu nghi ngờ nhìn Dịch Thư Nguyên.
"Tiếng kêu gì cơ?"
"Giống như tiếng trâu hoặc bò rống, Ùm... bò... Ùm... bò..."
Dịch Thư Nguyên vừa nói, vừa thi triển khẩu kỹ nhạy tiếng lại.
Xác thực mà nói bây giờ đã không phải đơn thuần là khẩu kỹ của Dịch Thư Nguyên nữa rồi, chẳng những là thanh âm giống như đúc, càng là nhớ lại cái loại cảm giác thưởng thức vừa nãy, thế cho nên trong âm thanh của hắn còn mang theo ý vị đặc thù.
Hôi Miễn vừa nghe được âm thanh này, trên người giống như có dòng điện chạy qua, cọng lông khắp người cũng đều dựng lên, cứng đờ trên ngực Dịch Thư Nguyên, không dám nhúc nhích.
"Tiên, tiên sinh, là ngài sao...”
"Ừm, học theo có lẽ rất giống, ngươi làm sao mà lông đều xù hết lên rồi thế?"
Trái tim của Hôi Miễn đập bình bịch.
"Bị ngài dọa sợ... Tiên sinh, ngài đừng dùng tiếng rồng kêu để dọa ta, ta nhát gan..."
Tiếng rồng?
"Tiếng rồng giống như tiếng trâu?"
"Tiên sinh, ngài chớ giễu cợt vụ ta đóng giả làm Long Vương trong giếng..."
Dịch Thư Nguyên vuốt vuốt đầu tiểu yêu, lông của nó cũng mềm xuống.
"Ta cũng không có ý giễu cợt ngươi, hơn nữa lá gan của ngươi cũng không nhỏ, lúc uống nước trà trên Khoát Nam Sơn không phải rất khí khái hùng hồn sao?"
Hôi Miễn cười xấu hổ.
Dịch Thư Nguyên cũng không tiến vào kho sách nữa, quay người tỉ mỉ nhìn tới khắp nơi trên bầu trời, trong lòng ít nhiều hiện ra một chút hưng phấn, nguyên lai tiếng rồng giống như là tiếng trâu?
Ở trong núi đã từng nói tới tiếng rồng ngâm chấn cửu tiêu, như vậy hiển nhiên tiếng rồng ngâm có lẽ tương đối cao vút.
Hiện giờ xem ra bình thường tiếng rồng kêu, rồng gầm và rồng ngâm âm thanh nhất định là khác biệt, nếu không Dịch Thư Nguyên quả thực không tưởng tượng ra âm thanh "Ùm... bò.... Ùm... bò..." có thể chấn động cửu tiêu kiểu gì.
Hồng quang vừa nãy ta nhìn thấy có thể là rồng ư?
Là giao long hay là chân long? Chân long quá hiếm thấy, hẳn là giao long?
Lúc nào có thể tiếp kiến khoảng cách gần đây nhỉ? Nhưng mà nghe nói tính khí long tộc đều không quá tốt.
Dịch Thư Nguyên quan sát khắp nơi ở trên trời rất lâu, cũng không nhìn thấy bóng dáng của rồng, chỉ có thể đi trở về bên trong kho sách.
Chỉ cần một mực tu hành, ta cũng không tin về sau Dịch mỗ ta không nhìn thấy rồng!
Mang theo loại ý nghĩ này, Dịch Thư Nguyên đóng cửa lại, đi đến trước thư án ngồi xuống, Hôi Miễn cũng chui ra.
"Thẻ tre."
Dịch Thư Nguyên một câu, Hôi Miễn sờ mó bộ ngực mình, móc ra một phần thẻ tre, chính là một phần Âm ti đã tặng cho hắn.
Có Hôi Miễn ở đây, trong khoảng thời gian này Dịch Thư Nguyên mang đồ vật cũng dễ dàng không ít.
Một chút đồ không thể tuỳ tiện cho người khác biết thì cứ nhét cho Hôi Miễn là được, tiểu tử này cái đầu không lớn, nhưng lại luyện thuật Nạp Vật không tệ, có thể cất chứa không ít thứ.
"Ngươi có thể ở một bên tự xem sách, muốn xem Sơn Hà Tiên Lô Đồ cũng được."
"A!"
Hôi Miễn lên tiếng, nhưng không có đi tìm sách trong kho sách, mà lại bò tới đầu vai Dịch Thư Nguyên, thuận theo tầm mắt của hắn cũng nhìn về phía chiếc thẻ tre đang được mở ra.
Dịch Thư Nguyên cũng không nói thêm cái gì, tâm thần theo tầm nhìn đã chuyển đến nội dung bên trên thẻ tre.
Luyện chế ra Ngọc Kinh, có thể nói là do Dịch Thư Nguyên phúc chí tâm linh mà thành, thiên lôi bổ vào cự mộc trên biển lưu lại tinh hoa, dẫn xuất lực lượng Kinh Trập tâm lôi của Dịch Thư Nguyên.
Là thiên thời địa lợi nhân hoà, cũng là duyên pháp trong nháy mắt.
Thông tục chút nhưng cũng không quá thỏa đáng mà nói, cái này có chút tỷ lệ gặp đại vận.
Dẫu sao lúc làm thước gõ, Dịch Thư Nguyên cũng không có yêu cầu cao, chỉ là muốn làm một cái thước gõ đẹp mắt có thể sử dụng là được, không ngờ lại luyện thành bảo bối.
Nhưng bây giờ nếu muốn luyện chế quạt xếp, Dịch Thư Nguyên liền yêu cầu ổn định, bởi vì đã có Ngọc Kinh, hắn không muốn chỉ làm một chiếc quạt xếp kiên cố.
Ý niệm song bảo trong đầu cũng không phải chỉ là nói một chút rồi thôi!
Cho nên hiện giờ Dịch Thư Nguyên muốn chải vuốt toàn diện hệ thống tri thức mà mình có thể hiểu rõ làm đại khái, phần thẻ tre còn chưa nhìn tới tự nhiên cũng phải tra cứu.
Không nói đọc một lượt, ít nhất cũng phải xem đại khái, nói không chừng mặt trên còn có một chút phương pháp luyện khí đấy.
Tựa hồ là bởi vì Âm ti bên đó đã hiểu rõ được rằng Dịch Thư Nguyên muốn làm một người kể chuyện du lịch hồng trần, sẽ cảm thấy hứng thú đối với một chút sự kiện đặc thù, cho nên ngoại trừ các phương thức tu hành tạp học ra, trên thẻ trúc còn ghi chép một chút các loại sự kiện Âm ti quỷ thần gặp oan hồn lệ quỷ, cùng với một chút câu chuyện ân oán dương kiếp lan tràn đến âm phủ.
Đối với Dịch Thư Nguyên mà nói, số lượng có thể là dị thường phong phú, đảm bảo ăn no, quả thực tương tự như là đọc tiểu thuyết.
Nhưng hiện giờ Dịch Thư Nguyên cũng không muốn nhìn những câu chuyện xưa này, nhiều nhất chỉ khẽ quét mà qua.
Cho dù chỉ là như thế nhưng cũng tốn rất nhiều thời gian, bởi vì trên thẻ trúc này có quá nhiều nội dung, bất tri bất giác cũng đã tới hoàng hôn rồi.
"Hả?"
Ánh mắt Dịch Thư Nguyên sáng lên, thật đúng là phát hiện nội dung mong muốn.
Hôi Miễn đã sớm ngủ gục trên đầu vai Dịch Thư Nguyên, vừa nghe thấy âm thanh liền tỉnh lại, ngẩng đầu phát hiện tiên sinh còn đang đọc sách, không khỏi thầm nhủ một câu trong lòng.
“Thẻ tre này cũng không ghi chép tiên thuật diệu pháp gì, toàn là một chút chuyện hư hỏng của Âm phủ, tại sao tiên sinh lại thích xem như vậy chứ, đọc sách thật là mệt mỏi...”
Dịch Thư Nguyên cũng không biết Hôi Miễn đang suy nghĩ gì.
Giờ phút này Dịch Thư Nguyên rõ ràng thấy được phương thức chế tạo các loại pháp khí của Âm Thần như bút của Phán quan, mặc dù chỉ là nói qua, bộ phận mượn nhờ lực lượng thần đạo luyện hóa ân cần săn sóc viết rất lập lờ nước đôi, coi như chỉ là vẻn vẹn đề cập.
Nhưng Dịch Thư Nguyên lại không cần bút của Phán quan, loại pháp khí thần đạo này cùng một nhịp thở cùng với thần chức, dù hiểu rõ thì tác dụng cũng không lớn.
Vừa may quá trình chế tạo đơn thuần, mới là thứ Dịch Thư Nguyên để trong lòng, hắn nhìn thấy xong liền không dời được tầm mắt.
"Muốn làm quạt, trước vuốt nan!"
Dịch Thư Nguyên lầm bầm, đạo lý thật ra cũng không khác gì cùng với bút của Phán quan.
Có bảy phần hàm súc, ba phần mới là tố hình!
Dịch Thư Nguyên tạm thời bỏ thẻ tre xuống, càng là mở chiếc quạt xếp mới mua ra bên cạnh.
Tiếp đó Dịch Thư Nguyên lấy thước gõ Ngọc Kinh ra, đặt ở một góc bàn, dùng trấn tạp niệm.
Sau cùng, Dịch Thư Nguyên lấy ra khối Ô Mộc còn lại một nửa cùng với một thanh đao khắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận