Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 227: Thêm rượu thắp đèn lần nữa mở tiệc (1)

Nơi hậu viện, Tề Trọng Bân còn đang ra sức vung kiếm, vung vung một hồi liền thoáng cái thanh tỉnh lại.
"Hả?"
Tề Trọng Bân ngây ngẩn cả người, xung quanh nào có đám người giấy hàng mã nào.
Ngược lại là người giấy nhỏ bên người đã bị nước mưa thấm ướt, có con đã hoàn toàn bẹp trên mặt đất, có con hình như vẫn còn đang vùng vẫy.
Tề Trọng Bân lập tức tỉnh ngộ lại, tà túy vẫn còn không có tiến vào, là lão phải trúng huyễn thuật! Một mực tự mình đấu với chính mình!
Nguy rồi, hương tro!
Tề Trọng Bân vừa định chạy tới xem xét, nhưng bỗng nhiên chợt phản ứng lại, lão ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, giờ phút này trăng sáng đã nhô lên cao, sao trời rực rỡ.
Mưa, ngừng rồi?
Ngay cả mây đen cũng tản đi?
Sau đó Tề Trọng Bân lại hậu tri hậu giác phát hiện, nguyên bản một cỗ âm khí lượn lờ ở xung quanh cũng đã bị trừ khử trong vô hình, thật giống như bỗng cảm thấy bốn phía cũng trở nên ấm áp hơn một chút.
Trong sảnh tiền viện, tâm tình của Dụ bà cũng đã ổn định lại, đây là một loại cảm giác rất đặc thù, một loại cảm giác dơ bẩn đã tan rã.
Lão phu nhân Mặc gia nhìn thoáng qua Mặc lão gia, người sau liền đứng dậy.
"Dụ bà bà?"
Mặc lão gia đứng dậy hỏi một câu như vậy.
Trong cảm giác của cả đám người cao thấp Mặc phủ trong sảnh, Dụ bà chính là bỗng nhiên rất gấp gáp vọt tới cửa ra vào, sau đó liền đứng sững sờ ở chỗ đó.
Rất nhiều người vẫn còn đang ăn uống, cũng có gia đinh Mặc phủ cười giỡn nói.
"Đoán chừng là Dụ bà bà quá mót!"
"Đừng có nói lung tung!"
Mặc lão gia trừng mắt liếc nhìn người gia đinh nói chuyện, gã vội vàng che miệng.
Dụ bà quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó mở cửa ra.
Bên ngoài đã tạnh mưa, ánh trăng chiếu sáng khắp nơi, những phiến đá ướt át trong nội viện vẫn còn đọng một chút nước.
Huyễn thuật vừa nãy thật là đáng sợ, cho dù lúc này trong lòng đã cảm thấy yên ổn, nhưng Dụ bà vẫn trực tiếp cắn nát đầu ngón tay, lấy tinh huyết bản thân điểm vào mi tâm một cái.
Thế giới trước mắt lập tức giống như hơi sáng lên một chút.
Cũng là lúc này, một nam tử khoác áo thanh sam, đi qua bức tường phù điêu, chậm rãi đi tới bên trong nội viện.
Nam tử này dĩ nhiên là Dịch Thư Nguyên vừa tiến vào Mặc phủ, chỉ bất quá giờ phút này đã thu quạt xếp lại, hồ lô rượu cũng không thấy bóng dáng.
Dịch Thư Nguyên vừa đến trong nội viện, người đầu tiên nhìn thấy là Dụ bà, sau đó vừa nhìn về phía trong sảnh sau lưng người kia, bước chân hơi trì hoãn, cao giọng mở miệng.
"Kẻ hèn Dịch Thư Nguyên, đi ngang qua Mặc phủ nhìn thấy cửa mở không có tiếng động, liền tiến vào xem phải chăng đã xảy ra chuyện gì ! ".
Tuy rằng giọng của Dịch Thư Nguyên cũng không coi là quá lớn, nhưng lại trong sáng hữu lực, phần lớn mọi người trên dưới trong sảnh Mặc phủ cũng đều nghe được.
Mặc lão gia ở bên trong nghe xong liền thấy vô cùng kinh ngạc, cùng vài tên gia đinh đi ra, đầu tiên là nhìn Dụ bà một chút, thấy bà cũng không có phản ứng gì đặc biệt, liền hỏi tới Dịch Thư Nguyên.
"Dịch tiên sinh? Làm sao ngài vào đây được?"
Dịch Thư Nguyên nhìn thấy Mặc lão gia ra ngoài, trước chắp tay thi lễ một cái về phía y.
"Vừa rồi Dịch mỗ đi ngang qua, thấy cửa lớn Mặc phủ không đóng, liền đứng bên ngoài phủ gọi vào bên trong, lại thấy thật lâu không có người đáp lại, sau khi liên tục do dự mới tiến vào nhìn xem."
Mặc lão gia nhìn gia đinh bên người nghiêm nghị hỏi.
"A Đức, không khóa cửa sao?"
Gia đinh A Đức chợt cảm thấy vô tội.
"Lão gia, sao có thể không khóa cửa được? Cho dù chúng ta thật sự quên, Tề sư phó cũng không thể nào quên nha."
Mặc lão gia nhíu mày, chỉ về phía bức tường phù điêu.
"Đi, đi xem một chút."
"Vâng."
A Đức cùng gia đinh khác vội vàng đi tới phía cửa.
Dụ bà từ đầu tới đuôi cũng chỉ nhìn.
Chính như theo như lời A Đức nói, cửa không thể nào không đóng, nhưng người trước mặt, cho dù bà dùng tinh huyết thúc giục Thiên Mục Huyệt cũng không nhìn ra bất luận chỗ đặc thù nào.
Chỉ là người thoạt nhìn không chỉ khác biệt, đêm nay Mặc phủ lại hết sức đặc thù, nơi đây vừa nãy đã trải qua một trận âm tà dơ bẩn xâm nhập.
Mà hiện giờ quanh thân người trước mắt này lại có thanh khí vờn quanh, thật giống là có một trận gió theo hắn vào cửa, cùng nhau thổi vào Mặc phủ, quét sạch dơ bẩn.
Cho đến lúc người này mở miệng nói chuyện cùng Mặc lão gia, hết thảy khí tức đã chìm xuống, tựa như vừa rồi chỉ là ảo giác tạm thời của Dụ bà.
Cho dù là vừa nãy đã bị trúng huyễn thuật, nhưng giờ phút này Dụ bà rất rõ ràng rằng mình tuyệt đối không nhìn lầm!
Tuyệt đối là cao nhân!
Chính là cao nhân có pháp thuật mà Dụ bà bình sinh ít thấy!
Giờ phút này ánh mắt của Dịch Thư Nguyên cũng nhìn về phía Dụ bà, hắn biết rõ hiện giờ bà đồng này khẳng định đang lẩm bẩm trong lòng, nhưng không nói thẳng ra cũng không tệ lắm.
Tối hôm nay Dịch Thư Nguyên tới là để kể chuyện, không muốn làm mất hào hứng của người nghe chuyện, càng không muốn làm mất hào hứng của chính mình.
"Tướng công, là ai đến vậy?"
Bên trong truyền đến giọng nói của Mặc phu nhân, cũng có một chút người Mặc phủ đứng dậy nhìn sang bên đây xem.
Mặc lão gia quay lại đáp một câu.
"Là Dịch tiên sinh, người kể chuyện."
Lúc nói câu này Mặc lão gia cũng không nghĩ quá nhiều, nhưng lời vừa ra khỏi miệng liền ý thức được cái gì, chỉ là miệng không kịp thu, mà ánh mắt Mặc phu nhân lại một lần nữa sáng lên.
"Tiên sinh kể chuyện đã đến, đêm nay hắn sẽ không bị sao chứ?"
Dịch Thư Nguyên nhíu mày nhìn về phía Mặc lão gia, người sau thầm nghĩ trong lòng không xong, không ngờ hung hiểm tối nay không đơn giản chỉ là yêu tà!
Không đợi tiên sinh kể chuyện trước mắt vạch trần chính mình, Mặc lão gia nháy mắt với hắn, hơn nữa còn thấp giọng nói.
"Dịch tiên sinh, đêm nay quý phủ thật sự không tiện kể chuyện, mời ngài nhanh trở về đi."
Dịch Thư Nguyên cảm thấy vô cùng buồn bực, một bộ không hiểu nổi gia đình giàu có này đang làm trò bí hiểm gì, nhưng vẫn gật đầu.
"Vậy tại hạ liền cáo từ!"
Lễ nghi là nhất định phải có, Dịch Thư Nguyên hành lễ bái biệt mới chậm rãi quay người.
Dụ bà một bên ánh mắt hơi lập lòe, đêm nay có lẽ đã vô sự rồi, nhưng cũng có thể sẽ còn có việc, nếu như vị cao nhân trước mắt này lưu lại, vậy khẳng định sẽ không có chuyện gì!
"Tướng công? Tướng công?"
"Phu nhân, người cẩn thận!"
Dụ bà còn đang do dự, Mặc phu nhân không nhận được câu trả lời đã đứng lên, Thải Liên một bên cũng nhanh chóng đứng dậy đỡ lấy nàng.
"Thải liên, vịn phu nhân Uyển Dung nhà ngươi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận