Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 462: Thiên ý (2)

Cửa vừa mở ra, bên ngoài có tổng cộng chín người đứng.
"Tư tiên sinh, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu, lão phu Nguyệt Châu thư viện Lý Tòng Uấn, dẫn theo mấy vị học trò tới cửa chúc tết tiên sinh, đồng thời cũng là muốn mời tiên sinh trong lúc cấp bách hỗ trợ trang hoàng một bức tranh chữ!"
"Bái kiến Tư tiên sinh!"
Đám người Dịch A Bảo cũng nhao nhao hành lễ với nam tử mở cửa, mọi người thông qua Tiền Hưng Văn hiểu rõ được, Tư Tử Xương cũng không phải chỉ là thợ thủ công đơn thuần, cho nên không dám có chỗ vô lễ.
Tư Tử Xương nhíu mày đánh giá mọi người, cuối cùng vẫn là tránh người ra.
"Mời vào!"
Vào trong phòng chính là lớp học, nhưng chỗ ngồi chưa đủ, mấy học trò chen lấn ngồi trên ghế dài, mà Dịch A Bảo lại ngồi cùng với phu tử.
Tư Tử Xương chỉ nhíu mày nhìn mọi người, cũng không dâng trà hay lộ vẻ nhiệt tình như thế nào.
Tiền Hưng Văn không ngồi xuống, mà đặt quà tặng cầm theo bỏ xuống, sau đó nở nụ cười đi tới.
"Tư tiên sinh, ngài cũng đừng trách ta quấy rầy, hôm nay chữ ta đưa tới, tuyệt không phải là chuyện đùa!"
"Chữ gì?"
Tư Tử Xương quét mắt nhìn một vòng, sau đó rơi xuống trên người Dịch A Bảo, người sau hơi sững sờ, nâng hộp gỗ trong ngực đặt tới trên bàn.
"Đây là thư pháp gia truyền của học trò nhà ta, bởi vì cực kỳ trân quý nhưng trang giấy lại cổ xưa yếu ớt, thế nên chuyên môn tới nhờ tiên sinh ra tay trang hoàng!"
Tư Tử Xương liếc mắt nhìn phu tử, lại chuyển qua mặt bàn, Dịch A Bảo đã mở hộp gỗ ra, đồng thời trải trang giấy ra trên mặt bàn.
Thật ra một khắc hộp gỗ mở ra, thần sắc của Tư Tử Xương đã thay đổi.
Mà khi trang giấy mở ra, lúc mực đen hiển lộ trước mắt, biểu cảm trên mặt của Tư Tử Xương dần dần thất thần, đôi mắt cũng trợn thật to, con ngươi hơi khuếch tán ra.
Thậm chí thân thể của Tư Tử Xương cũng không khỏi có chút run rẩy.
Khó trách những người này kỳ quặc đến như thế, khó trách trước lúc gõ cửa lại không phát giác được có khách tới chơi.
"Chữ, chữ này, các ngươi lấy được từ chỗ nào, lại lấy được như thế nào?"
Dù đã tận lực kiềm chế, nhưng giọng của Tư Tử Xương vẫn khó nén kích động như cũ.
"Tổ tông ngoài ý muốn đoạt được."
Dịch A Bảo trực tiếp trả lời như vậy, mà tầm nhìn của Tư Tử Xương lại không một khắc rời khỏi mặt giấy, chuyển nói với A Bảo.
"Có thể để ta vào trong tĩnh thất tỉ mỉ nhìn xem không?"
"Việc đó… ".
A Bảo lộ ra có chút do dự, phu tử cũng nhíu mày, Tư Tử Xương nhìn bộ dáng của bọn họ, trong lòng lập tức không vui.
"Chẳng lẽ ta còn có thể trộm chữ của các ngươi hay sao? Các ngươi…"
Nếu như là ngày thường, Tư Tử Xương đã mở miệng đuổi người, nhưng hôm nay thật sự không được.
"Các ngươi tới đây, hẳn đã biết được con người của ta, không thể nào làm ra việc xấu xa như thế, huống hồ tĩnh thất ngay ở cách vách, ra vào chỉ có một cánh cửa, kính xin chư vị yên tâm."
"Đúng đúng đúng, vào tĩnh thất tỉ mỉ xem cũng là quy củ của Tư tiên sinh!"
Tiền Hưng Văn vội vàng giúp đỡ nói chuyện, A Bảo do dự một chút vẫn là gật đầu, phu tử cũng không nói gì thêm.
"Đa tạ đa tạ!"
Tư Tử Xương rõ ràng chắp tay gửi lời cảm ơn với A Bảo, sau đó cẩn thận chạm vào trang giấy, từng chút xíu di chuyển nâng trang giấy đi về phía tĩnh thất bên cạnh, tựa như đang nâng một bát nước canh đầy sắp tràn ra ngoài.
Đám người A Bảo cùng đi tới cửa, thấy cái gọi là tĩnh thất, trên mặt đất phủ lên tấm ván gỗ, bên trong không bàn không ghế dựa, chỉ có một cây đèn dầu, sau đó bị ngăn ở ngoài cửa.
Nhưng mà vẫn có thể trông thấy đường nét bóng người mơ hồ bên trong qua cửa cửa sổ.
Trong tĩnh thất, Tư Tử Xương ngồi xếp bằng xuống, đặt trang giấy dải ở trước người.
Trong tay Tư Tử Xương, trang giấy lại có loại cảm giác nặng đến thiên quân, gã gần như là sử dụng hết toàn lực mới đưa được trang giấy vào trong phòng, sau đó không một chút phân tâm bỏ xuống.
"Phù."
Sau khi thở dài một hơi, Tư Tử Xương mới lần nữa nhìn tới mặt giấy, chữ bên trên phảng phất giống như chất chứa phong lôi, thấy một mặt dĩ nhiên một trận kinh tâm động phách!
"Nhuộm đen hơn phân nửa, nhuộm đen hơn phân nửa."
Tư Tử Xương nhìn qua cửa ra vào một cái, rõ ràng nằm sấp không ít người.
Nhưng giờ khắc này gã thật sự không ức chế nổi kích động trong nội tâm, hai tay bấm niệm pháp quyết, sau đó lòng bàn tay hợp nhất, ngón trỏ trái và ngón giữa phải cùng nhau cách không điểm tới mặt giấy.
Ô.
Một loại gào thét tựa như vang lên trong lòng.
Trên giấy nổi lên một tầng bạch quang, biên giới dấu vết mực nước bị ngấm vậy mà mơ hồ có dấu hiệu rút đi bộ phận vào phía trong.
"Lạch cạch lạch cạch lạch cạch đát đát."
Ngọn đèn bên cạnh bắt đầu không ngừng run run, tâm thần của Tư Tử Xương cũng giống như thế, nhưng gã dùng hết toàn lực không chịu bỏ qua.
Vết mực rốt cuộc di chuyển, nhưng là chỉ di chuyển một xíu, lập tức có một cỗ lực lượng kinh khủng giống như bài sơn đảo hải ập tới.
Chỉ trong tích tắc, Tư Tử Xương đã bay rớt ra ngoài, trùng trùng điệp điệp đập vào trên vách tường sau lưng.
"Bành ! ".
Toàn bộ gian phòng dường như lắc lư rất nhỏ một cái.
"Lạch cạch ! ".
Ngọn đèn trên mặt đất đang chấn động trong bỗng nhiên khuynh đảo, ngọn lửa theo bấc đèn rơi xuống đất, hầu như lập tức sẽ đốt tới trang giấy.
Không thể đốt!
Trong lòng của Tư Tử Xương khẩn trương, người ở góc tường ra sức chỉ một ngón tay về ngọn đèn dầu, ngọn lửa lập tức bị điểm tắt, dầu thắp cũng bị quét về phía một bên mặt tường khác.
Thẳng đến lúc này, Tư Tử Xương mới phun ra một ngụm máu tươi.
"Phốc ".
"Ầm ầm ! ".
Phía chân trời bỗng nhiên vang lên tiếng sấm, làm cho tâm hồn người ta rung chuyển.
Động tĩnh bên trong lớn như thế, đương nhiên người ở phía ngoài cũng đã nhận ra, chẳng quá bị tiếng sấm bỗng nhiên vang lên làm cho càng thêm hoảng sợ, sau khi hoàn hồn lập tức khẩn trương lên.
"Tư tiên sinh?"
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Phu tử chẳng quan tâm nhiều, lập tức đẩy cửa ra, kết quả người bên ngoài nhìn thấy Tư Tử Xương ngồi thẳng dưới đất, đang cẩn thận tế phẩm thư pháp, cũng không thấy trong tĩnh thất có chút hỗn loạn nào.
"Ách".
"Vừa xong đã phát sinh chuyện gì hả?"
Tư Tử Xương ngẩng đầu nhìn mọi người ngoài cửa vào.
"Chẳng qua là bị tiếng sấm làm cho hoảng sợ mà thôi, chớ nóng vội như thế, tiếp tục ở bên ngoài chờ một lát đi!"
Người bên ngoài hai mặt nhìn nhau, không phải sau khi động tĩnh bên trong phát ra mới lại có tiếng sấm sao?
Cửa lần nữa bị đóng lại, khí tức của Tư Tử Xương rốt cuộc không vững vàng nữa, bắt đầu mở miệng thở dốc, khóe miệng, quần áo và mặt đất lại hiện ra vết máu.
"Ôi, ôi, ôi, ôi."
Vết mực vốn là bị hủy bởi thiên ý, không phải là do cao nhân viết chữ cố ý gây nên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận