Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 39: Tiếng trống trong đêm (1)

Dịch Thư Nguyên đã tới nội thành huyện Nguyên Giang hơn mười ngày, vài ngày đầu coi như là cẩn trọng cẩn thận từng xíu, đến sau lần đầu tiên nghỉ ngơi trở về Tây Hà thôn một chuyến lại trở về triển khai công việc, trạng thái cũng đã thả lỏng xuống.
Mặc dù không có đồng liêu nói chuyện, nhưng cũng không có sự tình lung tung rối loạn nào, càng không có thượng cấp giám sát, phần công việc này của Dịch Thư Nguyên hoàn toàn dựa vào tự giác, nhưng tiền đề đầu tiên là phải bảo trì được tiến độ thích hợp, vào thời điểm Huyện lệnh hoặc là Huyện thừa hỏi tới có thể đưa ra thành quả nhất định của từng giai đoạn.
Bất quá bây giờ đang là giai đoạn biên soạn sơ kỳ, công việc chủ yếu của Dịch Thư Nguyên chính là hiểu rõ nội dung cơ bản thông qua việc đọc sách, chẳng những phải đọc sách trong huyện, thậm chí còn phải xem qua một chút tài liệu lịch sử được ghi lại ở xung quanh.
Lúc này đã là đêm khuya, một chén đèn dầu đặt ở góc bàn, chiếu sáng án thư lại không thể chiếu sáng trọn cả kho sách.
Dịch Thư Nguyên khoác áo khoác ngồi trước bàn đọc một quyển Sơn Thủy Yếu Chú , quyển sách này đại khái thu thập toàn bộ một chút dãy núi thủy trạch trứ danh trong cảnh nội Đại Dong hoàng triều, tuy rằng rất nhiều chỗ nói cũng không rõ ràng cho lắm, nhưng cũng coi như là một quyển thư tịch địa lý ít thấy ở trong kho sách.
"Oanh áp !"
Dịch Thư Nguyên ngáp một cái, nhìn xem trong phòng có chút lờ mờ, hắn liền lấy nắp chụp đèn giấy xuống, dùng cái kẹp trúc kéo bấc đèn ra một chút, ngọn lửa liền theo đó to hơn không ít, trong phòng cũng thoáng cái trở nên sáng ngời hơn một chút.
"Vù vù... Vù vù..."
Ngoài phòng có gió nổi lên, Dịch Thư Nguyên cũng cảm thấy một trận lạnh lẽo, không khỏi nắm thật chặt chiếc áo khoác trên người.
"Thùng thùng thùng thùng thùng thùng..."
Nha môn phía trước bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng trống, Dịch Thư Nguyên hơi sững sờ, theo bản năng bỏ sách xuống đứng dậy, cầm lấy vạt áo khoác đi tới trước cửa, đẩy cửa kho sách ra.
"Vù vù... Vù vù..."
Gió thổi khiến tóc mai của Dịch Thư Nguyên lắc lư, tiếng trống kia cũng càng trở nên rõ ràng hơn.
"Thùng thùng thùng thùng thùng thùng..."
Đã trễ như thế này rồi, huyện nha không thể nào đánh trống triệu tập sai lại được, như vậy có nghĩa là có người đánh trống kêu oan?
Dịch Thư Nguyên thoáng cái thấy hứng thú, vội vàng mặc áo khoác vào, tiếp đó nhẹ đóng cửa kho sách lại, hai đời hắn đều chưa chân chính xem qua thăng đường, đừng nói là hắn còn chưa ngủ, cho dù đã nằm xuống rồi nói không chừng cũng sẽ đứng lên đi xem.
Nha môn thăng đường đương nhiên là cho phép đứng xem, dân chúng đều có thể đứng ở khoảng cách nhất định bên ngoài nhìn vào, huống chi Dịch Thư Nguyên hiện giờ cũng là thành viên của nha môn.
Lúc Dịch Thư Nguyên đi tới hành lang đã thấy có vài chỗ phòng ngủ đã thắp nến sáng lên, nghe bên trong nói truyền ra tiếng nói cùng tiếng chửi bậy liền biết nhất định là nhóm nha dịch, đám người kia lại phải đứng ở hai bên công đường, hiện giờ đều đang nhanh chóng mặc quần áo rời giường.
Nhưng mà thực tế nếu như trống công vừa vang lên, trên lý luận các bộ phận nha môn nghe thấy đều phải phái người đi qua.
Dịch Thư Nguyên cũng mặc kệ nhiều như vậy, bước chân nhanh hơn, đi trước rất nhiều người, một bước tiến đến công đường phía trước, lúc này bên trong đã có tráng ban trực đêm đang thắp đèn khắp công đường.
"Dịch tiên sinh? Ngài còn chưa ngủ sao?"
Mấy sai dịch trên công đường đang không hiểu người đột nhiên từ bên trong tới là ai, lúc này bỗng có người nhận ra Dịch Thư Nguyên, nhưng đối phương lại không phải là người mà Dịch Thư Nguyên quen biết, hắn đành phải chắp tay cười nói.
"Nửa đêm đang tu sửa văn chương ở trong kho sách, chưa từng thấy qua việc đánh trống, cho nên liền tới đây nhìn qua một cái, dẫu sao bên trong huyện chí cũng có ghi chép không ít bản án."
"Dịch tiên sinh thật là dụng tâm, đêm hôm khuya khoắt như này ai mà không muốn ngủ chứ..."
Mấy sai dịch khác cũng nhao nhao chắp tay về phía Dịch Thư Nguyên, dẫu sao thượng cấp rất coi trọng vị này, Dịch Thư Nguyên tự nhiên cũng đáp lễ từng người, sau đó tò mò theo hai người sai dịch đi đến cửa chính, nhìn bọn họ tháo then chốt mở ra cửa lớn.
"Cạch cạch cạch..."
Nương theo âm thanh trầm thấp, cửa chính của nha môn từ từ mở ra, người đang đánh trống cũng dần dần ngừng động tác lại.
Ánh sáng bên trong công đường chiếu sáng người đánh trống, mà người ở phía ngoài cũng dần dần xuyên thấu qua khe hở cánh cửa nhìn vào bên trong, nhìn thấy nha dịch mở cửa, đương nhiên cũng nhìn thấy Dịch Thư Nguyên đứng ở phía sau cửa.
"Người phương nào đang đánh trống?"
Nha dịch bộc phát ra tiếng gào to vang dội, hiển nhiên cũng là người tập võ, nhưng giờ phút này Dịch Thư Nguyên liền thoáng mở to hai mắt, con ngươi trong mắt hơi khuếch đại ra.
Người đánh trống ước chừng trên dưới ba mươi, thân thể bị gió lạnh khiến cho có vẻ hơi run rẩy, sắc mặt cũng có chút tái nhợt, nhưng mặc dù thần sắc có chút bất an và lo lắng không yên, nhưng giọng nói cũng coi như vang dội.
"Đại nhân! Thảo dân là người Nga Giang bên Đỗ gia thôn, ta muốn trạng cáo thương nhân Giang Châu Cổ Vân Thông cưỡng đoạt sát hại dân nữ !"
Người đánh trống hô hào nói ra những câu này, đưa mặt hành lễ với Dịch Thư Nguyên, Dịch Thư Nguyên mau chóng mở miệng lên tiếng giải thích.
"Tại hạ không phải là đại nhân gì cả, đại nhân còn chưa tới đâu."
Hai gã nha dịch cũng ra ngoài một trái một phải "mời" người vào bên trong, nghiêm giọng quát lên.
"Đứng ở bậc này đợi, đại nhân lập tức tới ngay!"
Nhưng một khắc người đánh trống được hai người nha dịch dẫn vào cửa lớn, có một đạo quang mang nhàn nhạt chợt lóe lên rồi biến mất, một đạo bóng trắng trực tiếp từ bên cạnh người đánh trống bị đẩy lùi ra.
"A..."
Một giọng nữ tử kinh hô vang lên, một đạo thân ảnh màu trắng ngã xuống mặt đất cách cửa lớn một trượng.
Dịch Thư Nguyên thối lui lại sau cửa lớn, nhìn qua nam tử đánh trống, nhưng khóe mắt lại lơ đãng liếc về phía ngoài cửa.
Đó là một nữ tử khoác áo trắng, sắc mặt trắng bệch hiện thêm màu xanh, trên trán ẩn có thương tích, miệng đang chảy xuôi máu màu đỏ đen, sau khi bị đẩy lùi nàng liền lập tức đứng dậy, muốn đi vào công đường.
Rầm !
Lại là một đạo bạch quang sáng lên.
"A !"
Nữ tử hét lên một tiếng, lại một lần nữa bị đẩy lùi, lần này ngã ra xa hơn, trực tiếp văng tới trên đường cái, nàng giãy giụa, lại một lần nữa đứng dậy, nhanh chóng tiếp cận cửa lớn công đường, nhưng không dám cất bước, chỉ là kinh hoảng không ngừng nhìn quanh, tiếp đó bất lực lưỡng lự đứng ở trước cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận