Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 76: Dọa chết ngươi (2)

Nhìn bộ dáng sợ hãi đến điên cuồng của Cổ Vân Thông, Dịch Thư Nguyên chỉ là lẳng lặng nhìn gã, đây chẳng phải là thật sự hối hận, ít nhất ở hắn xem ra không tính.
"Quả thật, ngươi đã hối hận, chỉ là ngươi hối hận thực sự không phải là chính mình đã từng làm ác thu lợi, hối hận chính là bị bắt, hối hận chính là lại thật sự có oan hồn lấy mạng, không thể chuẩn bị trước đó, không thể cầu thần bái Phật, hối hận không có bảo vệ tốt chính mình!"
Cổ Vân Thông hình như cũng không còn điên cuồng như vừa nãy nữa rồi, gã sững sờ nhìn Dịch Thư Nguyên, giống như là bị nhìn xuyên tâm tư, bờ môi lay động nhưng không có lên tiếng.
Đội trưởng nhà lao ở một bên nhìn tới Dịch Thư Nguyên, lại nhìn qua Cổ Vân Thông, trong lòng âm thầm lấy làm kỳ lạ, vị Dịch tiên sinh này quả nhiên là một vị kỳ nhân, dăm ba câu liền khiến người ta giả điên cũng không giả nổi nữa.
Phản ứng của Cổ Vân Thông để cho Dịch Thư Nguyên có chút khó chịu, hắn thoáng suy tư, sau đó nhìn đội trưởng nhà lao một chút, sau đó ánh mắt bình tĩnh nhìn vào mắt của Cổ Vân Thông.
"Cổ Vân Thông, Dịch mỗ có thể nói cho ngươi biết, Hà Hân cô nương bị ngươi hại chết kia liền đứng phía sau ngươi."
Thân thể Cổ Vân Thông mạnh mẽ run lên, cả người thoáng cái núp ở cạnh cửa, run rẩy ngay cả dũng khí quay lại đều không có.
"Hít..."
Ngay cả Lục gia đội trưởng của nhà lao cũng hít sâu một hơi, theo bản năng lui về sau hai bước, kinh nghi bất định địa nhìn vào phía bên trong cánh cửa, tuy rằng không nhìn thấy cái gì, nhưng không biết có phải hiệu dụng tâm lý hay không, lúc này bỗng cảm thấy ở trong đó có từng trận âm khí, khiến cho toàn thân của y sợ hãi.
Hà Hân sững sờ nhìn phản ứng của Cổ Vân Thông cùng đội trưởng nhà lao, sau đó lại nhìn Dịch Thư Nguyên, nàng rõ ràng đứng bên cạnh Dịch tiên sinh, nhưng mà trên mặt rất nhanh liền hiện ra vẻ tươi cười, Dịch tiên sinh này cũng thích chọc ghẹo người.
"Tiên, tiên sinh, cứu ta với..."
Cổ Vân Thông xém chút nữa bị những lời này dọa cho bể mật, gã chỉ cảm thấy phía sau có từng trận âm hàn, làm gã sởn hết cả gai ốc, toàn bộ thân thể đều rúc sát vào trước cửa.
Dịch Thư Nguyên cười lạnh một tiếng.
"Ngươi đã bị tuyên án, chờ đợi chém ngang eo là được, nàng thật sự muốn động tới ngươi cần gì phải chờ tới bây giờ, chỉ là ngươi cũng không nên cảm thấy có may mắn trong lòng, cho là có chỗ dựa gì sẽ đến cứu ngươi, có lẽ chờ bọn họ hiểu rõ tình hình, người muốn ngươi chết nhất chính là bọn họ đấy, mà cho dù ngươi đã chết, âm tào địa phủ cũng sẽ không dễ dàng buông tha ngươi..."
Nửa câu đầu Dịch Thư Nguyên coi như là phỏng đoán hợp lý, nửa câu sau thì là thật sự từ từng hiểu biết về từng vị Thần âm ti kia, lời này của hắn vừa ra, Cổ Vân Thông càng thêm sợ tới mức không chịu nổi.
Dẫu sao những lời do người trước mặt này nói ra, khiến cho người ta cảm thấy hết sức có thể tin.
"Cầu người không bằng cầu mình, cầu cứu không bằng tự cứu, dương gian như thế, âm phủ cũng là như vậy, nếu như ngươi sợ là chỉ có một tia hối hận chân chính, cũng cần gọi người nhìn thấy nghe thấy mới được, mà không phải là ở đây kêu khóc ai oán!"
Cổ Vân Thông trầm mặc, gã sững sờ nhìn Dịch Thư Nguyên, có một số việc gã làm sao lại không nghĩ tới, chỉ là còn ôm một chút tâm lý may mắn, dẫu sao cũng không phải là chưa từng bị bắt vào nhà lao.
Nhưng có chút việc vượt qua bên ngoài năng lực của người thường, là không cách nào may mắn, một hồi lâu sau Cổ Vân Thông mới nhỏ giọng dò hỏi.
"Thật sự có âm ti Địa Phủ?"
"Ha ha ha ha..."
Dịch Thư Nguyên nở nụ cười.
"Nghe nói lâu thuyền của ngươi bày đồ cúng Phật lại cúng Thần, giờ phút này ngược lại hỏi ta có âm ti hay không? Thật đúng là rất buồn cười!"
"Vậy, vậy tại sao quỷ hồn không đi âm ti?"
Giọng nói của Cổ Vân Thông hơi mang theo vẻ run rẩy.
Dịch Thư Nguyên lắc đầu, thuận theo suy nghĩ trong lòng nói thẳng.
"Bởi vì ngươi hại nàng trở thành cô hồn dã quỷ, càng bởi vì ngươi còn chưa có chết, nàng muốn một mực chờ, chờ nhìn thấy ngươi chết! Ngươi tin hay không, bây giờ các ngươi sớm đã được Âm sai theo dõi?"
Lời này nghe được tới Hà Hân thành quỷ cũng theo bản năng nhìn xung quanh.
"Hình pháp của âm phủ là dạng gì?"
Cổ Vân Thông hô hấp không thông mà hỏi tới, ngay cả đội trưởng nhà lao cũng mang theo kinh hãi lưu tâm lắng nghe.
"Vậy làm sao có thể biết được, Dịch mỗ ta lại không được thấy qua, chỉ là cho dù chưa có xem, cũng hiểu là bằng với tội nghiệt mà Cổ Vân Thông ngươi làm ra, đi âm ti chỉ sợ sẽ gặp phải hình pháp đáng sợ hơn xa so với dương gian..."
Nói xong như vậy, giọng nói của Dịch Thư Nguyên liền dừng lại, cho Cổ Vân Thông một hồi không gian tưởng tượng, tiếp đó mới tự tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm ánh mắt Cổ Vân Thông.
"Ngươi, tin sao?"
Nhìn khuôn mặt không có chút máu chảy mồ hôi lạnh ròng ròng của Cổ Vân Thông, trong lòng Dịch Thư Nguyên cười thầm, dọa chết ngươi!
Nữ tử bạch y bên cạnh như có điều suy nghĩ, tối nay liền dựa theo lời của Dịch tiên sinh nói đi vào trong mơ của Cổ Vân Thông dọa gã! Nhưng mà hình phạt đáng sợ của âm ti là cái dạng gì? Hỏi Dịch tiên sinh hắn sẽ nói cho ta biết sao?
Người bên ngoài tự nhiên không thể nào biết được ý nghĩ của Hà Hân, Cổ Vân Thông lại hoàn toàn đắm chìm trong tưởng tượng đối với âm phủ đáng sợ.
"Có, có còn phương pháp bổ cứu hay không?"
Câu này của Cổ Vân Thông vừa ra khỏi miệng, Dịch Thư Nguyên khẽ thở dài một cái, thật sự hối hận sẽ không hỏi như vậy, đúng là vẫn còn bởi vì sợ.
"Dịch mỗ đã nói, chỉ có thể tự cứu, Dịch Thư Nguyên ta bất quá là một tiểu quan lại soạn sách, làm sao có thể cứu được ngươi?"
Dịch Thư Nguyên đã chuyển hứng thú bổ sung chi tiết cho đủ huyện chí rồi, Cổ Vân Thông người này hơi có chút lợn chết không sợ nước sôi, xem ra chỉ có thể để cho hình phạt âm phủ dạy dỗ gã làm người rồi, ừm, chính xác đến lúc đó là làm quỷ.
Ai biết những lời này của Dịch Thư Nguyên vừa hạ xuống, Cổ Vân Thông bỗng nhiên hít sâu một hơi, sau đó nói.
"Ta có chuyện quan trọng muốn nói, nhưng chỉ nói cho tiên sinh ngươi nghe! Mời tiên sinh đi vào!"
Dịch Thư Nguyên hơi kinh hãi, thế mà thật sự để hắn mân mê ra một chút thứ gì đó? Hắn nhìn đội trưởng nhà lao một bên.
Biểu cảm của đội trưởng nhà lao cực kỳ xoắn xuýt, hình như tình tiết vụ án này có chỗ đột phá? Mở hay không mở? Mặc dù Cổ Vân Thông khá thảm, nhưng cũng nặng hơn 200 cân, Dịch tiên sinh là một thư sinh văn nhược, đi vào một mình khẳng định không được.
Sau khi liên tục do dự, đội trưởng nhà lao vẫn lựa chọn mở cửa nhà lao ra.
"Ta nhất định phải đứng ở bên cạnh nhìn, cái quy củ này không thể phá bỏ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận