Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 556: Trong tai họa phải có lòng tin (2)

"Phù."
Sở Hàng thở dài một hơi, mệt mỏi trực tiếp ngồi trong nước bùn, khơi kênh nước hạ lưu nhất định phải đào cho hoàn chỉnh nếu không nước sẽ không chảy ra ngoài được.
Mực nước nơi đây hạ xuống rất nhanh, nhưng hạt thóc có thể thu hoạch trên ruộng đồng khẳng định đều đã hỏng hết rồi.
"Sở đại nhân, nhìn ngài trắng trẻo như vậy nhưng lại không yếu nha!"
“Hahaha, Sở đại nhân, tiếp theo chúng ta đi đâu?"
Một tuần chung sống ngắn ngủi, những hán tử Đăng Châu đã sớm tiếp nhận Sở Hàng, hơn nữa sắc thái đau thương tuyệt vọng trên mặt bọn họ cũng đã dần dần tốt hơn trước rất nhiều.
Sở Hàng cười cười gượng, vẫy tay.
"Ta nào tính là đại nhân gì chứ, hiện giờ miễn cưỡng được tính như thợ thủ công của Công bộ, mà thôi!"
"Khâm sai từ triều đình phái xuống chính là đại nhân!"
"Đúng vậy!"
Sở Hàng nở nụ cười, ý nghĩ của chữ "Quan" trong lòng rõ ràng nhất từ trước cho tới giờ.
Một vị hán tử Đăng Châu xoay người duỗi tay, Sở Hàng bắt lấy tay của gã thuận thế đứng lên, khóe mắt thoáng nhìn tới chỗ bùn ruộng nơi hẻo lánh, hình như có một người.
"Đằng đó có người!"
Trong lòng mọi người cả kinh, nhao nhao theo Sở Hàng giẫm lên bùn chạy tới, tới gần nhìn qua mới phát hiện nhận sai.
"Không phải người, là một cái tượng thần."
"Dưới thiên tai, thần nhân cũng khó khăn lấy tự bảo vệ mình!"
"Ài!"
Trước mặt không có người nào cả, chỉ là một bức tượng thần cao hơn người một chút, hiển nhiên đã đổ nát, cũng không biết là thần nào, nhưng nhìn chung chắc cũng không phải là thần linh đại thế gì.
"Giúp một tay!"
Sở Hàng nói một câu, bên cạnh lập tức có hán tử cùng nhau hỗ trợ, mấy người họ dựng thẳng tượng thần, khiến nó đặt trên bờ tượng hoang tàn.
"Không cần biết ngươi là thần gì, hy vọng phù hộ Đăng Châu, phù hộ vùng đất này!"
So với người bình thường, Sở Hàng thật sự đã gặp qua thần cũng gặp qua tiên cũng đã thấy qua rồng, biết có chút sự tình vẫn là kính sợ một chút.
Sau lưng, đám hán tử Đăng Châu cũng nhao nhao vái lạy, tiếp đó bắt đầu chỉnh đốn công cụ dây thừng, chuẩn bị theo Sở Hàng tới nơi kế tiếp.
Chỉ là sau khi Sở Hàng đi ngang qua bức tượng, trong lòng không khỏi có cảm giác, y không biết đây là loại linh cảm gì, nhưng vẫn theo bản đi tới phía sau tượng thần.
Có chữ viết?
Phía sau bức tượng đổ nát này có chữ gì đó, rất mơ hồ.
"Tử vẫn nhìn rõ, là long trảo."
Thấy mấy chữ này, Sở Hàng không khỏi nổi lên một trận da gà.
!
Hai ngày sau, Sở Hàng cuối cùng đã trở về huyện Thông Giới, y và phụ thân tạm thời ở trong dinh quan khâm sai đại thần.
So với nơi khác, huyện Thông Giới tốt hơn nhiều, ngoài huyện tụ tập rất nhiều dân tị nạn, nhưng mà rất nhiều dân tị nạn so với tháng trước sắc mặt đã đỡ hơn, bớt đi vẻ chết lặng.
Ban đêm, Sở Khánh Lâm cùng phòng đã ngáy ngủ nhưng Sở Hàng vẫn chưa ngủ, y đốt đèn dầu, đi ra ngoài thư phòng dụng cụ mài mực bắt đầu viết.
Trải qua việc cứu nạn, để lại trong lòng Sở Hàng rất nhiều cảm xúc.
Đầu trang giấy không có viết tiêu đề, bàn tay chai rộp phồng lại viết ra nét chữ rất có lực, văn chương trùng trùng điệp điệp viết xuống, nét chữ rất cứng cáp.
"Tồn tại trong đại nạn, lòng tin là quan trọng nhất."
Đây là kinh nghiệm sau khi trải qua mọi thứ Sở Hàng đạt được, y cũng chứng khiến các hán tử Đăng Châu dần dần thay đổi, thậm chí là chứng kiến dân gặp nạn từ từ phát sinh thay đổi.
Bởi vì bách tính nơi đây đã hiểu rõ chính bản thân họ không thể rơi vào bất lực cùng tuyệt vọng, triều đình đang cố gắng hết sức để cứu tế.
Có lẽ, khả năng rất cao không phải nơi nào gặp nạn cũng thay đổi như thế, nhưng ít ra ở Đăng Châu khâm sai đích thân trấn giữ thì tình trạng này rất có thể sẽ lan truyền.
Sở Hàng đã viết rất nhiều, dần dần cũng ghi lại một chút vấn đề hiện tại.
Ví dụ như, tuy rằng đã vào mùa thu, nhưng sau khi thế nước ngưng, trong khoảng thời gian này thì khí trời lại nóng bức kỳ lạ, mặc kệ là thi thể người hay là gia súc đều đã bắt đầu quá trình thối rữa, nghe một vài đại phu nói tình hình như thế rất dễ có dịch bệnh.
Ví dụ như, các nơi có rất nhiều vũng trũng nước đọng lại, sinh sôi rất nhiều muỗi, làm phiền người không nói, nhưng như thế rất dễ lan truyền các loại bệnh tật.
Tuy rằng cũng đã cứu tế đâu vào đấy, nhưng việc đào kênh rạch, hạ mức nước chỉ mới tiến hành bước đầu tiên, khảo nghiệm phía sau sẽ còn nghiêm trọng hơn.
"Đông đông đông."
Tiếng đập cửa truyền đến, Sở Hàng ngừng bút tiện thể thuận tay "Bụp" một bạt tay đập chết 3 con mũi.
"Két.. ! ".
Cửa bị đẩy ra, người tiến vào là khâm sai đại thần, Lý Khiêm.
Sở Hàng vội vàng đứng dậy khom mình hành lễ.
"Đại nhân! Ta đi gọi phụ thân dậy!"
Lý Khiêm nhanh chóng khoát tay áo, trên mặt hân tràn đầy mỏi mệt, nhưng vẫn lộ ra vẻ tươi cười.
"Không cần, không phải tìm các ngươi thương lượng chuyện gì hết, ta về thì thấy chỗ các ngươi còn sáng đèn nên ghé qua xem một chút."
Lý Khiêm đi vào trong phòng, nhìn trên tay Sở Hàng vô cùng nhiều vết phồng rộp, không khỏi cảm thán một câu.
"Ở nơi có điều kiện ác liệt như này, người trẻ tuổi như người vẫn còn có sức lực để viết văn, đáng ngưỡng mộ."
Sau khi Lý Khiêm đảo mắt qua nội dung Sở Hàng viết, lập tức bị câu đầu tiên thu hút, sau đó cứ tiếp tục nhìn, cho đến dòng cuối cùng Sở Hàng viết.
"Viết rất không tệ, viết rất tốt!"
Lý Khiêm nghiêm túc đánh giá Sở Hàng.
"Ngươi hẳn không phải là tiến sĩ đương triều đúng không?"
"Hồi bẩm đại nhân, tại hạ tài học sơ sài sống uổng phí thời gian, làm sao có thể thi qua được."
Thi không đậu sao?
Lý Khiêm lần nữa nhìn văn chương của Sở Hàng, quả thực chữ như châu như ngọc, lại thi không đậu sao?
Nghe nói mấy năm trước ở khoa cử có gian lận nghiêm trọng, thánh thượng từng bước một khôi phục lại trị, bây giờ có lẽ đã tốt hơn nhiều.
"Bổn quan tin tưởng ngươi nhất định là có thể thi đậu!"
"Đa tạ Đại nhân!"
Lý Khiêm nở nụ cười, chỉ về phía văn chương trên mặt bàn nói.
"Hãy viết hoàn tất bài văn rồi đưa cho ta, bổn quan dự định sẽ trực tiếp ra sức đi trình cho Thừa Thiên Phủ, ngươi viết còn đầy đủ rõ ràng hơn ta, càng có thể nói rõ những nhu cầu thiết yếu chúng ta đang cần!"
Hai mắt Sở Hàng trợn lớn, nhìn Lý Khiêm, sau đó rất nhanh đã phản ứng lại.
"Vâng đại nhân!"
Lý Khiêm vỗ vai Sở Hàng.
"Viết xong nhanh rồi đi ngủ sớm một chút, việc còn khá nhiều loại, ta đi trước!"
"Vâng! Đại nhân đi thong thả."
Nhìn Lý Khiêm rời đi, tâm tình của Sở Hàng có chút phấn khích, văn chương của mình có thể trực tiếp đưa đến Thừa Thiên Phủ, đây tuyệt đối là một loại công nhận lớn lao!
Nhưng nghĩ đến tình hình thiên tai trong khoảng thời gian này, nghĩ đến những thi thể bản thân đã chứng kiến, Sở Hàng lại không cao hứng nổi.
Viết xong văn chương, Sở Hàng thổi đèn trong phòng, nằm thẳng lên chiếu.
Lúc này tiếng ngáy ngủ của phụ thân dần dần biến mất, không gian yên tĩnh nhưng Sở Hàng lại không tài nào ngủ được, nhằm mắt vào vậy mà lại tưởng tượng đến bức tượng thần đổ nát nọ, cũng làm cho cả người y lần nữa nổi lên một trận da gà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận