Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 368: Cũng thích tham gia náo nhiệt (2)

"Hàng xóm?"
Nghe câu nói vui đùa của Giang Lang, Dịch Thư Nguyên có hơi sững sờ, sau đó trong lòng giật mình.
"Hồ Trường Phong quả nhiên là đạo tràng của ngươi rồi hả?"
Nghe hai chữ "đạo tràng", trong lòng Giang Lang khẽ động, Dịch tiên sinh này đang cố ý đợi mình, trong lòng lập tức càng thêm thư thản.
"Vẫn là Dịch tiên sinh biết nói chuyện, không giống một chút tạp mao nói chỗ của ta là hang ổ, ài vị huynh đài này là…"
Giang Lang ăn mặc một thân cẩm y phú quý, mặc áo màu xanh tơ lụa, quan nhỏ thắt tóc trên đỉnh đầu cũng khảm bảo châu, bên hông cũng treo mỹ ngọc, đầy mặt tươi cười, dáng vẻ xuân phong đắc ý, thậm chí còn kèm theo một cỗ khí thế làm người sợ hãi, nhất định là hạng người quyền quý.
Nhìn thấy Giang Lang nhìn tới, Vương Vân Xuân thoáng tỉnh một chút cảm giác say, vội vàng đứng dậy chắp tay.
"Tại hạ Vương Vân Xuân, chẳng qua là một khách uống rượu bình thường."
"A! Kẻ hèn này họ Giang, tên chỉ có một chữ Lang, hạnh ngộ rồi!"
Nhìn qua liền là phàm nhân, Giang Lang nói một câu sau đó cũng không hỏi ý kiến hai người trên bàn, liền tự lo tự kéo một chiếc ghế dài ngồi xuống đối diện cửa sổ.
"Lão Dịch, ta an vị nơi này, ngươi cũng đã gọi đồ ăn rồi, miễn cho ta phải đợi!"
Nói xong Giang Lang liền lấy đũa từ trong ống đũa tự mình gắp rau ăn, không có chút cảm giác xa lạ nào.
Hôi Miễn theo bản năng kề sát Dịch Thư Nguyên vài phần, còn kéo chén của mình qua một chút, đến cùng vẫn là không dám cách Giang Lang quá gần.
Dịch Thư Nguyên thấy vậy cũng là có chút bất đắc dĩ, đồng thời trong lòng cũng thấy thật là buồn cười.
Nói đây là trùng hợp, quả thật đúng là trùng hợp, nhưng thật muốn nói chỉ là trùng hợp, thực sự không hẳn vậy.
Sự tình Hà Hân, Vương Vân Xuân quả thật là không tìm được tiểu cô nương, nhưng thật ra gã cũng không phải là vận pháp vô năng.
Vương Vân Xuân chưa tính tới cụ thể sự tình của tiểu cô nương, nhưng bên trong tối tăm lại như có thiên ý dẫn gã đi tới Vọng Hồ Lâu, chờ được Dịch Thư Nguyên, rất khó nói pháp này là thành hay là không thành, chắc chắn có duyên pháp kiếp trước và kiếp này ở trong đó.
Mà Hồ Trường Phong từ hồi đó cho đến hôm nay mới được tính là hoàn toàn khôi phục, Dịch Thư Nguyên là đến lúc này mà tỉnh, long tộc cũng là hôm nay tới, không phải trùng hợp, bởi vì đúng lúc chính là một ngày này, đây là định số.
Từ xưa đến nay, Hồ Trường Phong chính là do long tộc cai quản, cho dù hồ lớn biến mất mấy trăm năm, trong hồ dưới mặt đất cũng là cấm địa của long tộc, cho nên long tộc tới đây tiếp quản cũng là bình thường.
Mà Giang Lang đã trải qua một loạt sự tình, lại cõng nồi cho Long Quân, bốn năm sau nhập chủ Hồ Trường Phong cũng coi như là thuận lý thành chương.
So với Giang Lang trước giờ vẫn quen thuộc, Vương Vân Xuân lúc này rõ ràng có chút lúng túng, chỉ là hình như rượu kình cũng đã hiện lên, cảm giác mệt mỏi càng lúc càng mạnh.
"Ôi."
"Dịch tiên sinh, Giang công tử, ôi, ta cáo từ trước."
Vương Vân Xuân ngáp, cũng không ngồi xuống nữa, nhưng vừa mới đứng dậy đi được một bước, thân hình liền lộ ra có chút lảo đảo.
"Nghỉ ngơi một chút, tỉnh rượu lại đi!"
Giang Lang nói một câu như vậy, một phát bắt được Vương Vân Xuân, sau đó đưa gã quay về trên chỗ ngồi.
"Vậy, ôi, ta trước ngồi dựa một lát vậy."
Trên người là một mảnh vô cùng ấm áp, nhưng thân thể lại hết sức buồn ngủ, Vương Vân Xuân có chút chống đỡ không nổi rồi, tác dụng chậm của rượu này quá lớn, liền dựa vào mép bàn nằm sấp nghỉ ngơi.
Vừa nằm sấp một cái, Vương Vân Xuân rất nhanh liền đã ngủ.
Trong thoáng chốc, Vương Vân Xuân tựa hồ nghe thấy một chút lời nói làm cho người ta sợ hãi, lại tựa như ở chân trời vậy, sau đó dần dần không có cảm giác gì.
Vương Vân Xuân vừa gục xuống, Giang Lang nhai nuốt thức ăn trong miệng xuống liền sau đó nhìn về phía Dịch Thư Nguyên.
"Lão Dịch, nói chính sự, ta vừa mới đi dạo qua một vòng trong hồ, nghe thấy một chút thủy tộc trong đó nói có một con bạch giao đến, nhưng ta không tìm thấy bóng dáng, cũng không ngửi thấy long khí lưu lại.”
“Ngươi đã ở đây, nhất định biết rõ gì đó, con rồng kia có lai lịch gì?"
Dịch Thư Nguyên đưa hai tay ra nhún một cái ra vẻ người vô tội.
"Sự tình long tộc các ngươi hỏi ta làm gì, ta cũng không rõ ràng đâu, ta cũng thấy con bạch long kia, ta còn tưởng rằng là long tộc mới đến Hồ Trường Phong đấy!"
"Vậy con rồng kia đâu?"
Dịch Thư Nguyên thở ra một hơi cười nói.
"Ta làm sao biết chứ, đã được phép đi chưa."
"Không biết là đồ khốn nạn nào, để ta biết được nhất định sẽ giáo huấn nó một chút!"
Dịch Thư Nguyên nheo mắt, không khỏi nói.
"Hồ Trường Phong trở lại, còn không cho phép người khác đến xem náo nhiệt sao?"
"Xem náo nhiệt? Hết lần này tới lần khác lại là ngày hôm nay? Người này chính là tới thêu dệt chuyện, muốn chiếm tiện nghi!”
“Chỉ là, ha ha, ta ở lại nơi này 200 năm, há lại cho người khác ngấp nghé? Hắn dám thử nghiệm liền nhất định va chạm với ta, biết đường rời đi coi như là hắn thức thời!"
Giang Lang nói xong liền cầm chiếc đũa liên tục gắp đồ ăn trên bàn, gan vịt mề vịt tràng vịt cùng nhau chuyển vào trong miệng nhấm nuốt, biểu cảm vô cùng thích ý.
"Vậy cũng phải chúc mừng tân Long Vương Hồ Trường Phong rồi!"
"Ài ài ài, không được không được, cái tên này xúi quẩy lắm!"
Giang Lang nghe xong liền khoát tay sạch sẽ, sau đó lại liếc qua Vương Vân Xuân bên cạnh.
"Lão Dịch, vừa nãy các ngươi mới cười nói gì vậy? Người này có cái gì đặc thù sao?"
Dịch Thư Nguyên suy nghĩ một chút, việc này cũng không có gì không thể nói, hơn nữa Giang Lang này làm rồng vẫn tính là rất được, liền đại khái nói một chút.
Hôi Miễn cũng đã cảm thấy quen thuộc hơn, lúc này cũng vụng trộm bổ sung đôi câu.
Cho dù Giang Lang là một con giao long, nhưng nghe thấy việc này, nhất là Dịch Thư Nguyên còn nói đến tiểu cô nương đó đúng lúc là ân nhân đồ đệ kiếp trước của hắn, cũng không khỏi tấm tắc kêu kỳ lạ.
"Không ngờ Vương Vân Xuân này thật đúng là một hán tử!"
"Cái duyên phận này cũng thật là kỳ diệu đi, lão Dịch, ngươi bốn năm không đi, hoặc là cũng đã rời đi lại trở về vào hôm nay, không chỉ là vì ăn mừng thay ta đi?"
Căn bản là không tính tới ngươi!
Nhưng mà lời này Dịch Thư Nguyên cũng không nói ra, dẫu sao Giang Lang thoạt nhìn đã coi hắn làm bằng hữu rồi, nói ra sợ làm tổn thương lòng rồng, cho nên cũng chỉ cảm khái một câu.
"Chỉ có thể nói là duyên tới duyên đi vô cùng kỳ diệu!"
"Việc này ta cũng tham gia một tay, đi cùng các ngươi như thế nào?"
Dịch Thư Nguyên nhướng mày nhìn Giang Lang lộ rõ hưng phấn trên mặt.
"Ta nói Giang huynh, ngươi không phải mới quay về Hồ Trường Phong sao? Thủy phủ còn không dựng lên? Không cần hồ lớn nữa rồi sao? Lại còn vừa có bạch long tới đi dạo qua, ngươi không sợ bị đoạt sao?"
"Đoạt? Ai dám!"
Giang Lang nở nụ cười, cầm qua bầu rượu của Vương Vân Xuân rót một chén rượu liền uống một hớp, sau đó nhìn hồ lớn trong mưa ngoài cửa sổ, ung dung tiếp tục nói.
"Trước khi ta đến thì cũng đành, ta đến rồi, chính là được Long Quân sắc phong!”
“Pháp lệnh rơi vào trong hồ một cái, ai dám đoạt? Về phần thủy phủ, lệnh thủy tộc giúp ta xây dựng là được, còn cần ta tự thân xuất mã sao?"
"Ngươi nói xem có đúng là đạo lý này hay không?"
Thấy Dịch Thư Nguyên không để ý tới mình, Giang Lang cúi đầu nhìn Hôi Miễn.
"Ngươi nói xem có đúng là đạo lý này hay không?"
Hôi Miễn vội vàng nịnh nọt phụ họa một câu.
"Chính là đạo lý này!"
Giang Lang càng là vui vẻ lên.
"Đúng không? Hơn nữa ta đã ở nơi này con mẹ nó 200 năm, bây giờ ta muốn đi đâu liền đi đó! Thật vất vả mới tìm được người bằng hữu như ngươi, ta mới đến Hồ Trường Phong ngươi liền gọi sẵn hảo tửu và đồ ăn ngon chờ ta, chuyện của ngươi cũng là chuyện của ta!"
Giang Lang nói xong nụ cười không đổi, chiếc đũa liên tục hạ xuống, đồ ăn coi như phong phú trên bàn rất nhanh đã bị một mình gã ăn không sai biệt lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận