Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 536: Chưa hẳn hợp lý (2)

"Ha ha, là cá chuối đại thúc!"
"Ấy ấy, Mặc tiểu tiên trường vẫn còn nhớ rõ ta à, Hôi tiền bối vẫn khỏe chứ?"
Cá chuối trong nước nhích qua nhích lại như đang cúi đầu chào, Thạch Sinh "ừ" một tiếng, Hôi Miễn cũng nhẹ gật đầu coi như là chào hỏi.
"Bọn họ là?"
Cá chuối ghé sát tai Dạ Xoa.
"Dạ Xoa đại ca không biết, vị tiểu tiên trưởng này là đệ tử của Dịch Đạo Tử, Mặc Thạch Sinh Mặc tiểu tiên trường, còn đây là tiên đạo hộ pháp Hôi tiền bối, Dịch Đạo Tử tiên trưởng là bằng hữu thân thiết của Long Vương đại nhân, Long Vương đại nhân đối đãi với Mặc tiểu tiên trường cũng vô cùng sủng ái!"
Thì ra là đệ tử của Dịch Đạo Tử!
Dạ Xoa nhanh chóng thay đổi sắc, đắt ra quế mà ế ra củi, trong thủy tộc cũng tương tự như câu nói trên. Tuy rằng Hồ Trường Phong rất ít dạ xoa, gã ở đây rất có tiền đồ, nhưng chung quy vẫn có người gã không thể đắc tội.
"Mong tiểu tiên trưởng và Hôi tiền bối thứ tội, mau theo ta vào long cung!"
Đệ tử Dịch Thư Nguyên đến tự nhiên không cần thông báo trước, Dạ Xoa dẫn theo một người một chồn đi qua cấm chế, tiến vào long cung.
Khí thế to lớn của long cung Hồ Trường Phong lần nào cũng đều khiến cho Thạch Sinh và Hôi Miễn ngạc nhiên, mà hơn thế lần này so với lần trước hình như lại càng xây lớn hơn một chút.
Sâu trong long cung, Giang Lang đang đọc tạp thư giải trí, nhiều lần đọc phải tình tiết không phù hợp với trẻ em thỉnh thoảng lại "chậc, chậc" vài tiếng.
"Ài, thư sinh loài người đúng là có không ít thiên tài, nội dung đỉnh cao cỡ này chỉ có bọn họ mới có thể viết ra được!"
Lúc này, một tên binh tôm nữa thân dưới là đuôi tôm ngoe ngoảy bơi vào, thân thể cong bơi quanh cung điện.
"Báo ! báo cáo Long Vương đại nhân, tiểu tiên trưởng Mặc Thạch Sinh và Hôi hộ pháp đến rồi!"
"Hả?"
Thân thể Giang Lang run lên vội vàng đặt sách xuống, trên mặt hiện ra một tia kinh hỉ.
"Lão Dịch đến rồi sao? Mau mau mau, hắn ở đâu? Tiền viện hay là phụ viện, hồ đình hay Lầu Nguyệt Sóng?"
Giang Lang đi rất nhanh, vừa đi vừa cưỡi lên cơn sóng nhỏ, binh tôm vội vàng đuổi theo giải thích.
"Long Vương đại nhân, Dịch Đạo Tử tiên trưởng không có tới, chỉ có Mặc tiểu tiên trường và Hôi hộ pháp!"
"Chỉ có Thạch Sinh cùng Hôi Miễn?"
Giang Lang nghi hoặc hỏi, nhưng tốc độ di chuyển vẫn không chậm lại.
Rất nhanh, Giang Lang đến tới trước cửa cung điện, thấy Thạch Sinh cùng Hôi Miễn đang ngồi ăn bánh ngọt ở đó.
"Ha ha ha ha ha tiểu Thạch Sinh, lại tới đây chơi à? Sư phụ của ngươi đâu? Hôi Miễn, không phải ngươi với lão Dịch luôn như hình với bóng ư, sao lần này hắn không đi cùng các ngươi?"
Giang Lang cười, giọng nói vang dội từ xa tiến gần, tiếng cười vừa ngừng đã đứng trước mặt Thạch Sinh và Hôi Miễn.
Thạch Sinh vội vàng nuốt một miệng thức ăn, vội vàng đứng lên hành lễ, ân cần thăm hỏi, xong thì nói rõ lý do đến đây.
"Giang tiền bối, lần này xảy ra chút việc, sư phụ bảo ta tới hỏi ngài một chút!"
"Lão Dịch xảy ra chuyện?"
Giang Lang sắc mặt thay đổi, Thạch Sinh nhanh chóng lắc đầu.
"Không phải không phải, sư phụ không sao, mà là ta, ài, chuyện này có chút phức tạp."
Thạch Sinh nói xong nhìn quanh, Hôi Miễn trừng mắt nhìn Giang Lang, đối phương ngầm hiểu khẽ gật đầu.
"Vào trong đi, tiền điện này lớn quá không hợp tiếp đãi khách quý, các ngươi lui đi không cần hầu hạ!"
"Vâng!"
Thủy Tộc xung quanh đều lui lại, Giang Lang đích thân dẫn Thạch Sinh vào chỗ sâu trong long cung.
Sau một lúc, trong đình ở hậu viện, Giang Lang nghe Thạch Sinh kể lại xong chuyện không khỏi cau mày.
Thạch Sinh kể rất rõ ràng, đúng như lời dặn dò Dịch Thư Nguyên không lệch một chữ.
Giang Lang nhìn vòng cổ trên người Thạch Sinh.
"Chính là dùng thứ đồ chơi này đánh à?"
"Vâng!"
"Ta cũng là long tộc, ngươi nói cho ta biết không sợ sao?"
Thạch Sinh nở nụ cười.
"Sư phụ nói, Giang tiền bối là người có thể tín nhiệm tuyệt đối!"
Nghe được lời này, trong lòng Giang Lang thoáng có chút lâng lâng, ngay cả việc này cũng không che giấu chính mình, đủ thấy tình bằng hữu này sâu sắc bao nhiêu!
"Hơn nữa sư phụ còn nói, tính cách của Giang tiền bối xưa giờ luôn luôn chướng mắt thể loại long tộc như thế!"
"Không sai!"
Giang Lang khẽ gật đầu, y là loại giao long tự mình khắc khổ tu luyện tiến lên.
Y từ một kẻ không có tiếng tăm gì đi đến bước đường này, thiên phú, cố gắng, kỳ ngộ một thứ cũng không thể thiếu, chân chính là người thuộc phe dựa vào thực lực, y khinh thường nhất chính là kẻ không có bao nhiêu năng lực nhưng dã tâm lại không ít.
Nhưng mà, hiện giờ thần sắc của Giang Lang cũng bắt đầu nghiêm túc.
"Thạch Sinh, về sau đừng kể chuyện này cho kẻ nào khác, tuy rằng tên khốn đó đáng giận, nhưng đối phương lại có chút lai lịch, gia gia của gã cũng được xem như trọng thần của Long Quân, ngay cả ta cũng phải nể mặt gia gia của gã ba phần."
Nói xong Giang Lang nhìn Thạch Sinh cùng Hôi Miễn, hơi dừng lại một chút sau đó mới tiếp tục nói.
"Còn việc này, dù sao bọn họ cũng không tóm được ngươi, cũng không biết là ngươi làm, vậy cứ xem như không có chuyện gì đi!"
Hôi Miễn ôm chiếc bánh ngọt trên bàn nhìn Giang Lang, bỗng nhiên hỏi một câu.
"Tên khốn long tộc đó đến bờ biển nuốt người rất chuyên nghiệp, khẳng định không phải lần đầu đúng không?!"
Thạch Sinh cũng nhíu mày nói.
"Hơn nữa trước đó gã còn muốn lật đổ một đội tàu! Chẳng lẽ Long Quân của các ngươi cũng mặt kệ?"
Nếu như người trước mặt là Dịch Thư Nguyên, Giang Lang còn có thể nói thêm mấy câu, nhưng đối mặt với tên Thạch Sinh ngây thơ cùng Hôi Miễn vô hại này, y lại lúng túng.
"Chuyện này thì…Tất nhiên Long Quân không cho phép, nhưng có nhiều việc rất phức tạp, long tộc là một quần thể khổng lồ, khó tránh khỏi có một vài con sâu làm rầu nồi canh, hơn nữa những việc gã làm đều không có ai biết."
"Nhưng ta biết rõ!"
"Ta cũng biết! Tiên sinh cũng biết, ngươi cũng biết!"
Giang Lang nhất thời nghẹn lời, đành chuyển chủ đề.
"Ai da, một phương đó là do Thiên Đình cai quản, nhưng ta có thể khẳng định cho dù bọn họ có biết, cũng sẽ mở một mắt nhắm một mắt cho qua chuyện."
"Tất cả mọi người đều nhắm một mắt mở một mắt làm ngơ là chuyện nên làm sao?"
Thạch Sinh nghiêm túc nhìn Giang Lang, khiến người sau có chút bối rối khi đối mặt với ánh mắt hồn nhiên này, chỉ có thể dùng giọng điệu trưởng bối nói.
"Thạch Sinh, ta làm như thế là để bảo vệ ngươi, tin rằng sư phụ kêu ngươi tới tìm ta cũng là để bảo vệ ngươi, cho ngươi biết rõ lợi hại trong đó, việc này cứ thế cho qua đi, nếu như cuối cùng bọn họ vẫn biết được."
Giang Lang dừng lời, nghiêm túc nhìn Thạch Sinh sau đó tiếp tục nói.
"Hừ, ngươi yên tâm, Giang mỗ tuyệt đối sẽ không đứng ngoài nhìn! Ai muốn động tới ngươi? Thì phải hỏi ý kiến ta trước, cũng phải nhìn xem sắc mặt của sư phụ ngươi!"
Nói đến đây Giang Lang lại tức giận, nhìn qua Hôi Miễn đang lắc đầu, gặm bánh ngọt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận