Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 569: Tổng kết viết chuyện trên trời (1)

Bây giờ đã cách lần đầu tiên Thiên Giới phán quyết Hồng Úy hơn nửa tháng.
Tình hình ở nội thành Đăng Châu cũng đã tốt hơn nhiều so với trước kia, tuy rằng ngày ngày vẫn còn phát cháo miễn phí, nhưng ít ra trăm họ dân bách tính đã bắt đầu sửa sang lại nhà cửa, nội thành cũng ít nhiều trở về bộ dạng vốn có của thành lớn.
Dù sao Đăng Châu cũng là trung tâm cứu tế, thiệt hại không quá mức nặng nề cũng nhờ một phần của đội cứu tế, càng không thể thiếu được công của Lý Khiêm.
Nhưng công việc của Lý Khiêm cùng với phụ tử Sở gia vẫn bận rộn như cũ, tuy rằng tai ương đã ngưng và nước lũ đã hạ xuống, nhưng không có nghĩa là tình trạng thiên tai để lại đã kết thúc, trên thực tế tình hình vẫn vô cùng nghiêm trọng.
Hơn nữa sau tai họa cũng cần một đợt quy hoạch lớn mới có thể xây dựng lại được, tuy rằng việc này không thể do triều đình hoàn toàn đảm đương, nhưng ít nhất phải xây dựng ra phương diện quy hoạch cho một vài thành trì.
Một y quán tên Nhân Tế Đường ở thành Đăng Châu, Dịch Thư Nguyên và một lão đại phu cùng nhau ngồi ở công đường xem bệnh cho dân chúng.
Sau khi trải qua thiên tai lớn như thế, y quán đương nhiên sẽ không thu bất kỳ một loại phí xem bệnh nào, nhưng về phần dược liệu thì thật có lỗi, bởi vì quá mức khan hiếm chỉ có thể dành cho người thật sự cần.
Giờ phút này, người đến xem bệnh trong y quán ngược lại cũng không được tính là quá nhiều, người đến xem bệnh buổi sáng phần lớn là được lão đại phu và Dịch Thư Nguyên bắt mạch, sau đó hoặc là châm cứu hoặc là xoa bóp, thật sự không có đến một nắm dược liệu hay thuốc.
Một lão phu nhân đến trước cửa y quán, thấy một tên học đồ tầm 15 đến 16 tuổi đang cẩn thận dọn dẹp quầy hàng với tủ thuốc, từng ngăn kéo từng bị ngập nước được lau dọn sạch sẽ, cầm đi phơi nắng ở cửa ra vào của Nhân Tế Đường.
Động tác của học đồ vô cùng cẩn thận, tuy bề mặt của quầy hàng đã được dọn dẹp qua một lần nhưng một chút nơi ngóc ngách vẫn còn lưu lại vết nước bùn, đây là y quán, tốt nhất không được xuất hiện một vết bẩn nào, dùng cây thăm bằng trúc buộc một mảnh vải lên rồi dùng lực lau chùi thật sạch sẽ.
Thấy như thế, mặc dù lão phu nhân đã có chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn mở miệng đầy chờ mong hỏi vọng vào trong y quán.
"Đại phu, có thuốc không? Nhi tử nhà ta sốt cao mãi không hạ, ta có tiền!"
Lão phu nhân lấy một cây trăm bạc từ trong ngực ra, rồi nhanh chóng cất về chỗ cũ.
Học đồ đứng lên nhìn ra phía sau lưng, lão đại phu bên kia đang lau mồ hôi bằng một tấm vải, bất đắc dĩ lắc đầu.
Dịch Thư Nguyên vác theo thùng nước từ hậu viện đi tới vừa khéo nghe được câu hỏi của lão phu nhân, hắn thở dài nói.
"Dược liệu mới vẫn chưa tới, đưa nhi tử của ngươi đến y quán đi, có lẽ ta có thể giúp hạ đau giảm sốt được."
"Nó không xuống giường được."
Sắc mặt của lão phu nhân có chút bi thương, Dịch Thư Nguyên khẽ nhíu mày sau đó nhìn về phía lão đại phu, rồi lại nhìn về phía lão phu nhân đáp lời nói.
"Như vậy đi, đưa cho ta địa chỉ nhà ngươi, buổi chiều ta đi tới nhà ngươi xem bệnh một chuyến."
"Vâng vâng, đa tạ đại phu, đa tạ đại phu!"
Lão phu nhân để lại địa chỉ, sau đó thiên ân vạn tạ thẳng bước ra đi.
Đợi lão phu nhân vừa đi khỏi, tên học đồ không nhịn được bất đắc dĩ oán trách một câu.
"Thuốc, thuốc, thuốc, cái gì cũng cần thuốc, nhưng chúng ta đâu có, tại sao triều đình không vận chuyển lượng lớn dược liệu đến đây chứ? Sư phụ, Dịch tiên sinh, nếu cứ tiếp tục như vậy làm sao y quán của chúng ta gắng gượng được đây?"
"Có thể gượng được bao lâu thì gượng tới đó!"
Lão đại phu nói rồi lại bắt đầu lau mồ hôi, Dịch Thư Nguyên trượt một cây quạt xếp từ trong tay áo, đưa mặt quạt đến gần rồi quạt vài cái cho đối phương, không chỉ mát mẻ không ít mà trong y quán dường như cũng nổi lên một trận gió mát.
Lúc này, có một giọng nói từ bên ngoài đường trước y quán truyền đến.
"Bây giờ triều đình có thể bảo đảm được con đường vận chuyển lương thực đã là khó khăn trăm bề, dược liệu còn quý trọng hơn lương thục bội phần, hiện tại tình hình trong nhân gian cũng đã tốt lên không ít, không thể cứ chằm chằm khoét lỗ thịt trên người các thương nhân được nữa, một xe lương thực như bạc, một xe dược liệu quý hơn vàng."
Chủ nhân của giọng nói này chính là khâm sai cứu trợ thiên tai Lý Khiêm, nhưng mà gã không mặc quan phục, đi theo phía sau có hai người, một người nhìn qua đã biết là cao thủ võ công mặc thường phục, người còn lại là Sở Hàng, sau khi thấy Lý Khiêm cả ba người trong y quán đều nhao nhao hành lễ.
"Bái kiến Lý đại nhân!"
Lý Khiêm và người bên cạnh cùng nhau chắp tay đáp lễ, Sở Hàng phía sau nhìn thấy Dịch Thư Nguyên còn ở nơi đây cũng thả lỏng không ít, chỉ cần Dịch tiên sinh vẫn còn ở đây thì thân thể của Lý đại nhân chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn.
"Mấy vị không cần đa lễ, Trình tiên sinh, Dịch tiên sinh, hôm nay ta đặc biệt đến đây một chuyến là muốn nhờ các ngươi xem bệnh cho ta, dạo này chân ta sắp không dùng được nữa rồi."
Lời nói vừa rồi của Lý Khiêm tuy rằng hơi khoa trương, nhưng từ trên trình độ nhất định đã nói rõ ra tình hình bây giờ.
Lương thực khá tốt, còn về phần dược liệu thì không nói đến bản thân khó có thể kêu gọi hỗ trợ, nếu như có cũng nhất định sẽ ưu tiên cung cấp cho các khu vực có nhiều bệnh nhân hơn, thành Đăng Châu không được tính là trong tình hình nghiêm trọng.
Lão đại phu cười khổ một câu.
"Lão phu cũng bó tay chịu thua, chỉ có thể nhờ Dịch tiên sinh giúp đại nhân đã thông kinh mạch, có lẽ sẽ dễ chịu hơn một chút."
"Đại nhân xin mời!"
Dịch Thư Nguyên nói xong vén ống tay áo lên đi về phía một chiếc giường lớn trong y quán.
Đợi Lý Khiêm vừa nằm xuống, Dịch Thư Nguyên bắt mạch, từ mạch tượng khám ra thì thân thể của Lý Khiêm yếu kém tám phần là do vất vả quá độ, hắn cũng không nói nhiều, trực tiếp xoa bóp huyệt vị của Lý Khiêm.
Còn lão đại phu đi đến trước cửa nhìn lên bầu trời, mặt trời to lớn chiếu rọi xuống thời tiết cũng nóng bức dị thường.
"Sau trận tai họa thời tiết càng dị thường, đã sắp tới tiết Hàn Lộ rồi nhưng hôm nay lại còn nóng hơn so với các ngày trước, đại nhân, thi thể các nơi có được xử lý thích đáng không?"
Lý Khiêm nằm ở trên giường cau mày.
"Gần một tháng nay có rất nhiều người dân đến nhận thi thể rồi tự động chôn xuống, còn những thi thể sót lại hoặc đưa đi thiêu hoặc là vùi vào đất.. Hít..."
Trên đùi truyền tới đau đớn khiến Lý Khiêm nhịn không được hít sâu một hơi, nhưng động tác tay của Dịch Thư Nguyên vẫn tiếp tục, hắn quay đầu nhìn ra ngoài y quán đồng thời vẻ mặt cũng nổi lên vẻ nghiêm túc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận