Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 474: Kể chuyện cho người nhà (2)

Sắc mặt của Dịch Thư Nguyên không thay đổi, giọng nói hóa thành bình tĩnh.
"Ngày bình thường mặc dù Vương Vân Xuân trông có vẻ vô lại, nhưng một lão nhân thất tuần quỳ xuống trước mình, làm sao có thể không thay đổi sắc mặt, gã vội khom lưng nâng lão giả dậy."
"Lão nhân gia, ngài đây là muốn ta giảm thọ mà, có lời gì đứng lên rồi nói, ngài đứng lên đã!"
Lúc nói những lời này, giọng của Dịch Thư Nguyên lại thay đổi, trở nên độc nhất vô nhị cùng với Vương Vân Xuân, Thạch Sinh bên cạnh nghe được cũng không khỏi nhớ tới hình dáng và dung mạo của Vương nghĩa sĩ.
Một chuyện xưa chân thật đã từng phát sinh, dần dần được diễn dịch ra từ trong miệng của Dịch Thư Nguyên, như là thanh lâm kỳ cảnh.
Lão nhân bán hết của cải và nhà ở để gom góp ngân lượng, chỉ vì để cho Vương Vân Xuân tiếp nhận vụ án này, còn mình lại chỉ ôm một chiếc chăn nằm ở bên ngoài.
"Khí hậu Thiển Châu khác với chỗ chúng ta, ngoài châu có lẽ đã dần dần ấm lên, nhưng một cơn gió mát ở Thiển Châu vẫn rét lạnh thấu xương như cũ, lúc Vương Vân Xuân gặp lại Chu lão hán, người đã chết cóng bên ngoài từ lâu."
Người Dịch gia không khỏi cộng tình, trên mặt từng người lộ ra vẻ bi thiết, thậm chí có người còn lén lút gạt lệ.
Nghĩ tới nếu như hài tử mình khổ cực nuôi lớn lên, bỗng nhiên bị người khác bắt cóc, sẽ thương tâm như thế nào, trước khi chết vẫn không nghe thấy tin tức, lại tuyệt vọng thế nào?
Dịch Thư Nguyên cũng thở dài một tiếng, tiếng thở dài này là chính bản thân hắn, cũng là của Vương Vân Xuân, bây giờ càng là hóa ra suy nghĩ trong lòng của Vương Vân Xuân.
"Vương Vân Xuân ta tự xưng là có đạo nghĩa, hôm nay tham lam kim ngân nhưng vẫn chậm trễ chưa động, lại không biết lúc lão giả thất tuần trông mong tôn nhi trở về đã chết cóng ở đầu đường, nếu như không thể tìm được tôn nữ của lão, không còn mặt mũi nào quay về cố hương."
Giờ phút này giọng nói lần nữa hóa thành bổn âm của Dịch Thư Nguyên, chỉ là thoáng trầm thấp.
"Vương Vân Xuân để lại tiền tài sai người chôn Chu lão hán, sau đó cầm ngân lượng của ông cụ và một chút tiền tích góp của mình lên đường, một thân được xưng là ‘Thần Hành Thái Bảo’ ngàn dặm truy tung, lúc đi trên đường dưới chân giống như sinh phong, cứ thế đi thẳng đến Lưu Châu."
"Chỉ là Vương Vân Xuân không biết rằng, lần này đi ra ngoài tìm người, tuyệt không phải thuận buồm xuôi gió, sự việc gặp phải lại càng không phải người thường có thể nghĩ tới."
Theo Dịch Thư Nguyên tự thuật, chuyện xưa của Vương Vân Xuân dần dần tiến vào quỹ đạo, đến khi gã tới Hồ Trường Phong uống say, lại bị tiên nhân điều tra. !
Thước gõ nổi sấm sét, quạt xếp kèm phong vân, mở miệng kể cố sự, giọng nói hóa ngàn vạn.
Dịch Thư Nguyên một mình kể chuyện xưa, lại khiến người ta tựa như đi theo hắn cùng nhau trải qua một lần kỳ ngộ vạn dặm truy tung.
Một câu chuyện xưa nói qua hơn nửa canh giờ.
Người Dịch gia nghe có kích động có vui cười, cũng xuất hiện cả nước mắt, càng là cảm thấy tiên yêu đấu pháp mới lạ không thôi.
Mà khi Vương Vân Xuân được tiên nhân tương trợ, dẫn được tôn nữ và phụ mẫu cùng nhau đi đến trước mộ Chu lão hán, với giọng nói của người kể chuyện, cảm thụ ông cháu hai người âm dương xa cách một lần sau cùng, càng khiến cho người ta thổn thức không thôi.
Tiên nhân nói: 'Vương bộ đầu, sau này chúng ta còn gặp lại!' Khi câu cuối vừa hạ xuống, đã đáp mây bay đi.
Dịch Thư Nguyên nói tới đây, cũng tính là kể xong.
Hắn đong đưa cây quạt, nhìn qua người Dịch gia, dường như mọi người vẫn còn đang chìm đắm trong chuyện xưa, một hồi lâu vẫn không có ai nói chuyện.
Trên bàn cơm, chỉ có Hôi Miễn lén lút bò lên ăn rất hăng hái, nhưng lại không có ai để ý đến nó, kể cả Thạch Sinh, là một người đã đích thân từng trải qua, nhưng vẫn bị chuyện xưa của sư phụ lần nữa tác động tới.
Thật lâu sau đó, Dịch Bảo Khang là người thứ nhất lên tiếng.
"Huynh trưởng, chuyện này thật là hay."
Những người còn lại cũng nhao nhao kích động truyền ra lời khen.
"Đại bá, ta đã từng gặp tiên sinh kể chuyện trên thị trấn, nhưng căn bản không cách nào so sánh cùng với ngài!"
"Bá gia gia, ngài thật là tuyệt! Khó trách ngài muốn làm người kể chuyện!"
"Đúng vậy, kể quá hay rồi, ài ôi! Cũng may là đã tìm được người!"
Nghe mọi người vừa kích động lại cảm khái, Dịch Thư Nguyên chậm rãi đứng dậy, cầm thước gõ lên đồng thời thu hồi quạt xếp.
"Các ngươi từ từ ăn, ta ra ngoài đi vệ sinh, một hồi sẽ trở lại."
Nói xong Dịch Thư Nguyên quay người đi về phía cửa, mở cửa ra ngoài rồi đóng lại, chỉ là không có đi về phía nhà xí, mà từng bước một đi về phía cổng lớn trong nội viện.
Con chó vàng nhìn thấy Dịch Thư Nguyên, há mồm ngoắt ngoắt đuôi, lộ ra hết sức kích động, nhưng hiển nhiên người sau cũng không phải tới tìm nó.
Dịch Thư Nguyên mở cửa viện ra, trong sắc trời mờ tối bên ngoài, đang có ba người đứng chờ ở đó.
Ba người hai cao một lùn, thần sắc khác nhau, nhưng thời khắc cửa mở đều nhao nhao nhìn qua.
"Dịch tiên sinh, đã lâu không gặp!"
"Bái kiến Dịch tiên sinh!"
Hoàng Hoành Xuyên mỉm cười chắp tay, Tùng ông đồng dạng khom mình hành lễ, mà lão giả lưng còng xuống lại kinh ngạc có chút không biết làm sao, lão chính là thổ địa công của Tây Hà thôn, lúc sau cũng hành lễ theo mọi người.
Dịch Thư Nguyên đáp lễ lại người bên ngoài, hiếu kỳ hỏi.
"Sao mấy vị lại biết Dịch mỗ trở về? Chẳng lẽ là thổ địa công báo cho biết?"
Nghe nói như thế, thổ địa công vội vàng lên tiếng giải thích.
"Không không! Dịch tiên trưởng, không phải ta, tuy ta biết rõ ngài trở về, nhưng còn không rõ ngài là tiên nhân, cũng là sơn thần đại nhân tới mới biết được, hóa ra lãng tử của Dịch gia lại chính là tiên đạo cao nhân du hí hồng trần."
Hoàng Hoành Xuyên cười nói.
"Tiên sinh chớ đoán, lúc trước có một con chồn nhỏ chạy tới trong núi, kiếm ăn bên dòng suối, ta thấy nó lập tức đoán là tiên sinh đã trở về!"
Tùng ông ở một bên cũng nói.
"Ta và sơn thần đại nhân cùng nhau đến đây nhìn qua một hồi, đúng lúc nghe thấy tiên sinh kể chuyện, nghe tới kết thúc cũng là cực kỳ thổn thức!"
Dịch Thư Nguyên gật đầu.
"Bây giờ không tiện mời ba vị vào trong tiếp đãi, mong rằng ba vị rộng lòng tha thứ! Chẳng qua ta cũng rất nhanh sẽ tới Khoát Nam Sơn, mượn cớ để cho Thạch Sinh tu hành, cũng mượn chỗ thanh tú trong núi, luyện chế một món bảo bối."
Thổ địa công ở một bên hết sức khó xử, muốn làm như không nghe thấy, nhưng lại dựng thẳng lỗ tai rất muốn hiểu rõ, chỉ tiếc Dịch Thư Nguyên cũng không nhiều lời.
"Vốn chính là chúng ta tới quấy rầy trước, có những lời này của tiên sinh, vậy chúng ta sẽ ở trên Khoát Nam Sơn cung kính đợi tiên sinh, hôm nay tạm cáo từ trước!"
"Ta sẽ chuẩn bị sẵn linh trà cho tiên sinh!"
"Tốt, đa tạ!"
Hoàng Hoành Xuyên và Tùng ông hành lễ cùng Dịch Thư Nguyên, sau đó hai người hóa thành một đạo khói xanh biến mất không thấy, ngoài cửa chỉ còn lại thổ địa bơ vơ.
Theo Dịch Thư Nguyên nhìn tới, thổ địa công căng thẳng không thôi, vội vàng thi lễ một cái nói.
"Tiên trưởng yên tâm, ta sẽ trông coi người Dịch gia nhiều hơn, bây giờ không quấy rầy nữa rồi, tiểu thần cáo lui!"
"Đa tạ thổ địa công!"
"Tiên trưởng khách khí."
Nói xong câu đó, thổ địa công cũng hóa thành khói xanh độn xuống dưới mặt đất.
Thấy vậy, Dịch Thư Nguyên mới đóng cửa viện lại, quay đầu thấy con chó vàng lộ ra biểu cảm hoài nghi cẩu sinh, không khỏi cười cười quay người rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận