Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 443: Tưởng tượng về lò đan (1)

"Tiên sinh, ta thấy dạo gần đây ngài xem cuốn sách này suốt, chẳng lẽ ngài định luyện đan sao?"
Dịch Thư Nguyên nhìn qua bên cạnh, Thạch Sinh vẫn còn khoanh chân hành khí trong phòng, ngược lại Hôi Miễn đã xuất hiện.
"Có cơ hội sẽ thử một chút, bởi vì cái gọi là trong ngoài nhất trí, thiên địa trong thân cùng với thiên địa bên ngoài câu liên lại hiển pháp, lò đan trong thân luyện bản thân, lò đan lộ ở bên ngoài có thể thành đan, trong thế gian nghĩ đến tiên nhân, cũng có rất nhiều người cũng nghĩ đến tiên đan."
"Nhưng mà tiên sinh, trong tiên đạo sớm đã không có đan đỉnh nhất phái gì đó nữa rồi, cho dù có người luyện đan, cái gọi là tiên dược cũng chỉ là đối với phàm nhân mà thôi, không có tác dụng gì lớn với tiên tu."
Dịch Thư Nguyên khép cuốn sách lại.
"Cho dù không có tác dụng lớn cũng không sao cả, có thể coi thành một loại quá trình tu hành, rất nhiều tài liệu dần dần thành đan trong lò, là tụ mà sinh linh, hay là một khối phế phẩm, cũng coi như là một loại biến hóa của đạo!"
"Dù sao nếu tiên sinh muốn luyện đan, nhất định có thể thành công!"
"Tại sao lại thế?"
"Không tại sao cả!"
Dịch Thư Nguyên nở nụ cười, tuy rằng Hôi Miễn có chút tín nhiệm mù quáng với hắn, nhưng mà cảm giác có người tín nhiệm đúng là rất tốt.
Nghĩ thế, Dịch Thư Nguyên đứng dậy, thu cuốn sách vào trong tay áo, Hôi Miễn bên cạnh nhanh chóng nhảy lên đầu vai của hắn, hưng phấn dò hỏi.
"Tiên sinh, vậy thì khi nào ngài bắt đầu luyện đan vậy, luyện thành cho ta một viên nhé?"
"Ngươi nghĩ xa quá rồi, muốn làm cũng phải tìm một cái lò đan phù hợp đã."
"A, nghe có vẻ rất phiền phức, lò luyện tiên đan khẳng định là không dễ kiếm, không thể dùng hồ lô càn khôn sao?"
"Không thể, làm phiền ‘Hôi đại hộ pháp’ chiếu cố Thạch Sinh, ta đi tản bộ."
Dịch Thư Nguyên nói xong nhấc chân đi ra bên ngoài, Hôi Miễn chỉ có thể nhảy xuống quay về cửa khách xá, tuy rằng nơi đây cơ bản không có nguy hiểm, nhưng dẫu sao Thạch Sinh chỉ là hài tử, dù gì nó cũng đã tự xưng mình là hộ pháp.
Dịch Thư Nguyên đi bộ ra bên ngoài, quạt xếp trượt ra từ trong tay áo, chậm rãi xòe ra trong tay hắn, một góc của đồ quyển sơn thủy ở mặt sau có một chỗ màu vàng, đó là một cỗ quan tài đặc thù.
Cỗ quan tài này có thể hối linh sinh âm, tuy rằng rất dễ bị tà khí bên ngoài ảnh hưởng, nhưng bản thân âm khí lại không có tạp chất, nếu như có thể thành lô, đúng lúc có thể hình thành âm dương bổ sung cho chân hỏa luyện đan!
Vừa coi như là xử lý xong tà vật, lại luyện thành lò đan, hơn nữa còn tiết kiệm một khoản chi tiêu, dù gì cũng là không ít đồng đấy.
Dịch Thư Nguyên suy nghĩ đến đây không khỏi nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt, cũng mặc kệ làm như vậy trong mùa đông có phải là tự chịu khổ hay không.
Lúc Dịch Thư Nguyên đi lại trong chùa, rất nhiều người đã đi tới phía thiện đường, có mấy vị khách hành hương đi qua bên cạnh khiến cho hắn phải quay lại nhìn về phía bọn họ, đỉnh đầu mấy người này có quan khí, hẳn là quan viên của triều đình.
Tối đó, thời khắc đêm khuya vắng người, có hai vị khách hành hương ngủ lại lặng lẽ đi tới một gian phòng trọ để đó không dùng ở chỗ khách xá bọn họ, sau khi thấy bốn bề vắng lặng, lập tức mở cửa đi vào.
Thời điểm ban ngày bọn họ đã dò hỏi tường tận, hành lý sót lại của mấy vị khách hành hương mất tích đều được đặt tạm thời trong căn phòng tạp vật này.
Cánh cửa mở ra một đường khe hở nhỏ, có một đạo ánh trăng theo khe hở chiếu vào, cung cấp thêm ánh sáng cho căn phòng, đối với hai võ giả thị lực không tầm thường vả lại đã thích ứng hoàn cảnh bóng tối mà nói, đã miễn cưỡng đủ nhìn.
Hai người vừa tiến đến đã thấy được một vài chiếc bọc đựng đồ cùng với rương hành lý, đồ đạc ngược lại cũng không nhiều, nói rõ mười mấy người nọ trên trình độ nhất định chỉ cần trang bị nhẹ là được.
Sau đó hai người bắt đầu lục lọi đống hành lý, hầu như lập tức tìm được mấy cuốn lộ dẫn giả nữa, mặt khác còn có một chút Kim Sang Dược, thuốc trị thương cùng với một chút vật hình dáng thuốc chữa thương bên trong.
Bỗng nhiên, Lý bộ đầu tìm được một trang giấy, hai mắt khẽ đảo qua một cái, trái tim đập mạnh một cú, khẽ đưa tới dưới ánh trăng tỉ mỉ nhìn kỹ.
"Đại nhân, ngài đến xem!"
Huyện Úy không tìm được đồ gì có giá trị, nghe thấy tiếng của bộ đầu ngay lập tức đi tới, mượn ánh trăng nhìn qua, thấy bức tranh trên trang giấy.
Huyện Úy tiếp nhận tờ giấy nhìn thật kỹ, hai mắt nheo lại.
"Thương Sơn mạt đoạn, Lão Ưng quan, Bắc Lương thành, đây là bản đồ vẽ tay về địa hình biên ải, ngươi tìm được từ trong cái bọc nào?"
"Cái này!"
"Nhìn xem bên trong còn có cái gì!"
Bộ đầu lập tức kéo cái rương dài vừa mới lục tới dưới ánh trăng, lại tỉ mỉ tìm kiếm, khuôn, thước đo, dây thừng, giấy, la bàn và vọng đồng, những vật trên đều là tìm thấy trong rương.
Tất cả nói rõ người này có yêu cầu cực cao đối với vẽ địa đồ, hẳn là vô cùng chuẩn xác, dùng la bàn để hiệu chỉnh phương hướng, lại dùng cả vọng đồng để xác nhận tinh tượng làm bằng chứng.
"Đây là..."
Huyện Úy tìm ra một phong thư, sau đó lập tức mở ra xem xét, bộ đầu bên cạnh Huyện Úy đồng dạng thần sắc nghiêm túc.
Đợi sau khi xem xong bức thư, bọn họ không khỏi hai mặt nhìn nhau.
"Đinh Phi Hùng?"
Từ phong thư trên cùng với những công cụ và đồ vật tìm được, cơ bản có thể xác nhận những người này là mật thám, nhưng cũng bởi vì phong thư, vậy mà có thể làm cho mật thám bỏ qua mục đích ban đầu, triệu tập nhân thủ trân quý để chuyên môn đối phó một người tên là Đinh Phi Hùng.
"Hẳn là kẻ tên Đinh Phi Hùng đó đã giết mật thám đi?"
"Chính là vị tăng nhân vân du bốn phương nọ?"
"Vẫn không thể xác định!"
Hai người thương thảo vài câu, đặt hết thảy đồ vật và trang bị trở lại vị trí cũ, nhưng lại cầm trang giấy cùng thư tín rời khỏi, đi đến một biên giới tường bên ngoài của chùa đưa đồ ra ngoài, sau đó quay về khách xá tiếp tục nghỉ ngơi.
Tuy rằng Nghiễm Tể thiền sư không gặp chuyện bất trắc, nhưng bây giờ việc này cho dù Tương Sơn thiền viện không có quan hệ cũng đã có dính dáng rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận