Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 247: Người khác đến (1)

Ngoài miếu thổ địa, một đạo gió mát thổi tới trước miếu, mang theo vài chiếc lá rụng xung quanh.
Trong một mảnh gió xoáy chuyển động, thân hình của Dịch Thư Nguyên hiện ra, vài chiếc lá cây bay vòng quanh hắn cũng chậm rãi rơi xuống đất.
Mấy ngày đầu tháng giêng, từng tòa miếu thờ trong thành đều nghi ngút hương khói, cho dù là buổi tối Dịch Thư Nguyên cũng ngửi thấy được một cỗ mùi hương nồng đậm từ bên ngoài miếu.
"Tiên sinh, nghe nói thổ địa công ở đây đã có từ rất lâu, lâu tương tự như tòa thành Minh Châu này vậy."
"Ừ."
Dịch Thư Nguyên nhẹ nhàng lên tiếng, đi về phía miếu thổ địa.
Rất nhiều miếu thổ địa đều không lớn, có nơi thậm chí chỉ là một gian phòng nhỏ thấp bé.
Miếu thổ địa của thành Minh Châu có lịch sử rất lâu, trải qua ba triều, có ít nhất sáu lần xâymới tu sửa, lầu điện đầy đủ, mái cong trụ cột đều có, nhìn không thua kém bao nhiêu so với miếu Thành Hoàng.
Nhắc tới cũng thú vị, lúc trước Dịch Thư Nguyên còn đã từng cho là U Minh cùng với Thiên Đình có quan hệ phụ thuộc, kết quả ý tứ của Hướng Thành Hoàng là bọn họ riêng biệt với nhau.
Nhìn Thuận Thiên nương nương lúc trước đi tìm thổ địa công, mà Hỏa Bộ Thiên Thần cũng là đi tìm thổ địa công, liền có thể cảm giác ra được gì đó.
Mà có thổ địa là từ miếu Thành Hoàng mời đi ra ngoài, có thổ địa là dân gian tự phát cung phụng hoặc là triều đình sắc phong, còn có là được Thiên Đình thừa nhận, tóm lại là quan hệ bên trong thần đạo phức tạp hơn rất nhiều so với Dịch Thư Nguyên tưởng tượng.
Giờ phút này trong miếu thổ địa, mí mắt tượng thần run run, sau đó có một đạo sương mù nhàn nhạt bay ra ngoài miếu, hóa thành một lão nhân lưng có vẻ hơi còng xuống.
Dịch Thư Nguyên cũng không chậm trễ, đi đầu hành lễ ân cần chào hỏi.
"Dịch Thư Nguyên gặp qua thổ địa công!"
"Dịch tiên sinh khách khí, là lão hủ không có tiếp đón từ xa rồi, tiên sinh tới đây chắc là vì Hỏa Bộ Hoàn Dục Lang đúng không?"
Thổ địa công này vừa đáp lễ, vừa hỏi thăm, nhưng tay chân hình như có chút không tiện.
Dịch Thư Nguyên có chỗ phát hiện, lại cũng không hỏi nhiều mà trả lời vấn đề của đối phương.
"Đúng vậy, trước đây Dịch mỗ đang trong lúc tu hành, không biết thiên thần tìm đến, bây giờ xuất quan liền tới nơi này nói một tiếng."
Thổ địa công khẽ gật đầu.
"Dịch tiên sinh tới không khéo, mới bắt đầu tháng giêng, chính là lúc thiên thần đi dạo bốn phương, thiên thần các Bộ sẽ đi tới từng miếu thờ phàm trần, thậm chí là tế đàn để hưởng thụ cung phụng, lúc này sợ là có chút bất tiện."
Việc này thì Dịch Thư Nguyên ngược lại là không ngờ tới, dẫu sao hắn còn chưa hiểu rõ đủ sâu đối với thần đạo, thật ra cũng còn có chỗ khiếm khuyết đối với việc hiểu rõ một chút tập tục thế giới này.
"Nếu như thế, liền làm phiền thổ địa công hao tâm tổn trí thông báo một tiếng, nói là Dịch Thư Nguyên tùy thời cung nghênh."
"Tốt, lão hủ nhất định sẽ truyền đạt lời này."
Nói xong, thổ địa công nhìn lướt qua một chỗ trong thành, lại mở miệng hỏi thăm một câu.
"Dịch tiên sinh, sấm sét hôm qua, chính là tiên sinh thi pháp gây nên hả? Chính là có yêu tà gì quấy phá sao?"
"Chính là có ma khí sinh sôi, tập kích quấy rối đệ tử ta nhập đạo, cho nên ta đã thi pháp diệt trừ."
Thì ra là vệ đạo cho đệ tử! Hôm qua có ma khí sinh sôi?
"Phương pháp ngự lôi như thế đúng là hiếm thấy, quả thật dọa cho lão hủ nhảy dựng."
Thật ra thì ngày hôm qua tiên pháp Dịch Thư Nguyên sử dụng là "Ngự Kinh", có thể kinh thần, cũng có thể kinh sấm sét, biểu hiện ra hình như rất giống ngự lôi, nhưng là càng giống như lôi ở trong lòng.
Dịch Thư Nguyên cũng không giải thích nhiều, chỉ là biểu đạt áy náy.
"Quấy nhiễu chư vị trong thành, là lỗi của Dịch mỗ!"
"Tiên sinh khách khí, có cần tiến vào trong miếu thổ địa của ta ngồi một chút không?"
Lời này đồng nghĩa với không nói, mà Dịch Thư Nguyên cũng là người thức thời.
"Thế thì cũng không cần, Dịch mỗ còn có việc, liền cáo từ trước!"
"Được, vậy lão hủ liền không tiễn xa!"
Một người một thần thi lễ với nhau một cái, sau đó Dịch Thư Nguyên dọc theo đường tới rời đi, sau vài bước thân ảnh đã xa đến mơ hồ.
Thổ địa công đứng ở ngoài miếu một mực đưa mắt nhìn Dịch Thư Nguyên tan biến, cũng không quay về, chỉ là khẽ nhíu mày trầm tư.
"Dịch Đạo Tử này mỗi lần hiển lộ một chút tiên pháp, liền khác hẳn với thường đạo, nhưng tiên thuật kia thực sự quang minh chính đại, ảo diệu bất phàm, bên trong tiên đạo chưa từng nghe qua một vị tiên nhân như vậy."
Thổ địa công cũng không nghĩ nhiều nữa, sau khi trở lại trong miếu liền có một đạo lưu quang ẩn chứa hương khói nguyện lực bắn về phía chân trời.
Trong những ngày kế tiếp, Dịch Thư Nguyên bắt đầu khôi phục cuộc sống sinh hoạt hàng ngày bình thường, để cho tiện dạy bảo đệ tử, hắn tạm thời ở lại bên trong thiên viện của Mặc gia.
Dẫu sao chính Dịch Thư Nguyên quá đặc thù, Mặc Thạch Sinh cùng với Tề Trọng Bân vừa mới tiếp xúc tiên đạo, không thể thiếu được sự dạy bảo của sư phụ.
Trong sân, Dịch Thư Nguyên căn cứ một chút lý luận tự mình thể ngộ từ trong ngũ hành kỳ ảo để giảng giải.
"Ngũ hành không chỉ cực hạn với vài loại bản nguyên là kim thủy mộc hỏa thổ, cũng kéo dài đến các loại cầm tinh, nói thí dụ như lôi chính là thuộc mộc, khí từ đầm nước sinh ra lôi, cũng là trong phạm trù thủy sinh mộc, muốn thông hiểu đối với ngự pháp, cũng cần hiểu rõ đạo lý tương sinh tương khắc."
Mặc Thạch Sinh mặc mấy lớp quần áo, hai tay chống vào trên bàn đỡ khuôn mặt nhỏ nhắn ục ục thịt, ngồi hai chân móc vào nhau, nghe được cái hiểu cái không.
Tề Trọng Bân ở bên cạnh mở ra một quyển sách, vừa nghe vừa nhớ, còn vừa ghi lại, những lời này lão phần lớn là có thể hiểu được, nhưng lý giải cùng với chân chính hiểu rõ còn kém xa lắm.
Nghe xong Ngũ Hành Đạo hồi lâu, Tề Trọng Bân liền ở phía sau hỏi một câu.
"Sư phụ, vậy huyễn thuật thì sao?"
Lúc ban đầu Tề Trọng Bân cùng với Dụ bà đã bị tổn thất nặng bởi huyễn thuật, trên thực tế trong mấy chục năm qua, thứ khó chơi nhất cũng thường là huyễn thuật.
Dịch Thư Nguyên hơi suy nghĩ sau đó trả lời:
"Cái gọi là huyễn thuật, tuyệt không phải chỉ là lý giải đơn giản trên mặt chữ như vậy, người ta thường nói suy nghĩ thanh minh thì huyễn không sinh, bên trong huyễn thuật không chỉ là che mắt đơn giản, trong đó ít nhất đã bao hàm mắt che mắt cùng với tâm thuật, bỗng loạn mê thần, thậm chí là sinh sôi tà tâm."
"Lấy vật, khí, cảnh, vị, nhiệt độ, suy nghĩ, thời gian …các loại biến số hỗ trợ, hóa ra đủ loại khác biệt, có riêng nhằm vào cũng có trình tự bố cục riêng, trong đó lại lấy làm loạn tâm trí là âm hiểm nhất."
"Tục ngữ nói, tâm thuật bất chánh, coi là hơi có chỉ dẫn, có thể thay người cũng có thể thay thuật."
Dịch Thư Nguyên nói xong nhìn qua Mặc Thạch Sinh, đầu tiểu thí hài này đã lắc lư lúc lên lúc xuống, hai mắt chậm rãi như muốn nhắm lại, sau đó lại cưỡng ép mở ra, cả người giống như là say, khóe miệng còn có một chút vệt sáng óng ánh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận