Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 594: Hồng tai kết thúc (2)

Dịch Thư Nguyên suy nghĩ một lát sau lắc đầu.
"Còn khó nói, cần phải đợi xem Thiên Đế ban cho Sở Hàng cái gì!"
Hôi Miễn lập tức gấp lên, nhảy từ vai Tề Trọng Bân qua vai Dịch Thư Nguyên, ghé vào tai hắn nói.
"Tiên sinh, Tề tiểu tử đạo hạnh còn chưa đủ nha, ngài không thể không quản chứ, chúng ta cũng không phải là loại vô trách nhiệm như Vân Thúy Tiên Ông kia, đệ tử của mình, ngài phải quản nha!"
Dịch Thư Nguyên cười to, gọi Hôi Miễn một tiếng "Hôi tiền bối" quả thật rất đáng giá, nó thật sự rất quan tâm hai hậu bối này, cũng rất tận chức trách hộ pháp.
Sư huynh có thể chân chính đúc thành tiên cơ đồng thời được ban thưởng pháp bảo, Hôi tiền bối nói qua rất nhiều lần.
Cho dù là Tề Trọng Bân cũng rất hâm mộ, càng tràn đầy chờ mong sau khi bản thân bước vào tiên đạo.
Không cần phải nói sau khi thành tựu tiên cơ sẽ hoá sinh pháp lực, có thể yên tâm đạp mây cưỡi gió, phi thiên độn thổ.
"Trọng Bân, ngươi sợ không?"
Trong lòng Tề Trọng Bân chấn động, nghiêm mặt nói.
"Đệ tử không sợ!"
Dịch Thư Nguyên vẫn cười không đổi, từng bước từng bước đi về phía trước, Tề Trọng Bân tùy hành đi theo phía sau.
"Nghe nói mấy chục năm trước, ngươi được phong Thiên Sư Đại Dong, có thể nói là khí phách hăng hái, trong lòng có nguyện ước trảm yêu trừ ma, cũng có ỹ nghĩ giúp đỡ xã tắc."
Giờ phút này, trong giọng nói Dịch Thư Nguyên rõ ràng ẩn chứa một loại lực lượng biến hóa, Tề Trọng Bân không phát hiện ra nhưng Hôi Miễn lại cảm thấy, cho nên yên tĩnh ghé vào đầu vai của hắn.
Mà Tề Trọng Bân đi theo ở một bên, trong đầu không khỏi hoài niệm về quá khứ.
Năm đó, tiên đế tự mình tiếp kiến ở trong hoàng thành Thừa Thiên phủ, một năm đó, hoa phục bên người kim bài nơi tay, một năm đó khí phách áo gấm về quê, làm một thuật sĩ có thể nói là phong quang vô lượng.
"Phía sau nhiều ít có yêu hận gút mắc, có bao nhiêu thất vọng cùng xuống dốc, đủ loại đã từng kia đã trở thành mây thành khói ở quá khứ, vẫn là không cam lòng phải không?"
Tề Trọng Bân bước chân theo sau Dịch Thư Nguyên, vô ý siết chặt nắm tay, vô thanh vô tức thở dài liên tục.
Bước chân Dịch Thư Nguyên chậm dần, thân hình ngừng lại nhìn về Tề Trọng Bân.
"Có một số việc đã theo mây theo khói mà qua đi, có một số việc lại chưa phải đã kết thúc như vậy, ngươi là Thiên Sư Đại Dong, vậy hãy bảo hộ tốt đất nước này đi!"
Vận mệnh quốc gia phàm nhân để phàm nhân đoạn, Tề Trọng Bân chưa luyện hóa pháp lực tiên đạo, cho dù là đệ tử của Dịch Thư Nguyên, mặc dù nhập đạo, cho dù biết vận dụng linh khí.
Nhưng tính từ vận mệnh mà nói, chưa bước qua đạo khảm kia thì lão vẫn bị xem là phàm nhân thuật sĩ như cũ!
Tề Trọng Bân đứng tại chỗ trịnh trọng gật đầu, khom mình hành lễ với Dịch Thư Nguyên.
"Đệ tử lĩnh mệnh!"
Dịch Thư Nguyên khẽ gật đầu, sau đó nhìn về Hôi Miễn ở đầu vai.
"Ngươi thì sao, đi theo ta hay là đi theo lão?"
Mặt lông xù của Hôi Miễn xoắn xuýt một hồi, sau đó lần nữa nhảy về đầu vai của Tề Trọng Bân.
"Tiên sinh yên tâm, thời khắc mấu chốt ta sẽ giúp Tề tiểu tử!"
"Ừm, ta tin ngươi, à đúng rồi, có thứ này quên cho ngươi!"
Dịch Thư Nguyên đi đến bên người Tề Trọng Bân, thấy ánh mắt mong chờ của lão bỗng nhiên cười.
"Không phải cho ngươi."
Ha ha, cho là ta làm sư phụ bây giờ phải cho ngươi pháp bảo ư? Thật có lỗi, pháp bảo kia vẫn còn chưa có thành đâu, xem ra là vận khí của ngươi vẫn chưa ổn.
Nụ cười trên mặt Tề Trọng Bân cứng lại chút, rõ ràng hơi xấu hổ.
Dịch Thư Nguyên cười vui trong lòng, nhìn về phía Hôi Miễn, người sau hình như ngẩn người dùng móng vuốt chỉ chỉ mình.
"Cho ta?"
"Đúng vậy!"
Tiếng nói mới dứt, Dịch Thư Nguyên bỗng nhiên chỉ ngón tay về phía trước, trong lúc Hôi Miễn vẫn chưa kịp phản ứng, trán của nó đã bị ngón tay điểm vào.
Giờ khắc này, Hôi Miễn chỉ cảm thấy từ thân thể đến ý thức có chút mơ hồ, sau đó là một mảnh vầng sáng hiện lên rồi thanh tỉnh lại, trong lông tơ ở trán lóe lên quang mang kim hồng sắc một cái rồi biến mất.
Giọng nói của Dịch Thư Nguyên cũng lặng lẽ vang lên ở trong tai Hôi Miễn.
"Vân Lai đại thần, cũng đừng nói tiên sinh ta không có giúp ngươi, về sau lúc khoác lác chú ý chút, đừng để lộ!"
Hôi Miễn vô thức nhìn Tề Trọng Bân, hiển nhiên lão không nghe được, nó cũng giảm thấp âm thanh nói.
"Tiên sinh, cái gì gọi là để lộ vậy?"
"Ách, cái này thì, tựa như là xỏ chân xuyên mũi giày, để chân lộ ra."
Mặc dù vốn biết tiên sinh có ý tứ đó, nhưng giờ phút này Hôi Miễn nghe thấy thế vẫn khó tránh khỏi hơi xấu hổ.
"Được rồi, ta tạm thời ra khỏi Lĩnh Đông, các ngươi tự giải quyết cho tốt!"
Dịch Thư Nguyên nói xong dưới chân sinh gió, trực tiếp đạp gió bay lên trời mà đi.
Người ở trên không trung, Dịch Thư Nguyên cũng nhìn lại phía dưới, tựa hồ có thể cảm nhận được Tề Trọng Bân và Hôi Miễn thấp thỏm cùng phấn khởi, mà Dịch Thư Nguyên nào có khả năng thật sự sẽ mặc kệ bọn hắn chứ.
Cũng là một ngày này, vào buổi sáng lúc trễ hơn chút, Đàm Nguyên Thường biết được tin không thấy Dịch Thư Nguyên ở đây, lập tức có loại cảm giác hợp tình hợp lý ngoài dự liệu.
Đã khuyên không được Dịch tiên sinh đi Thừa Thiên phủ, Đàm Nguyên Thường cũng không có ý định tiếp tục ở lại thành Triệu Châu nữa.
Không sai biệt lắm cũng trong một ngày, thánh chỉ từ Thừa Thiên phủ cũng đến.
Liên tiếp ba đạo thánh chỉ, đạo thứ nhất phong thưởng Lý Khiêm lĩnh mệnh hồi kinh.
Đạo thứ hai, chức Tư Mã trợ giúp thiên tai ở Lĩnh Đông, Tư Mã dẫn dắt người chấn hưng Lĩnh Đông, vẫn do Từ Sở Hàng đảm nhiệm, tiếp tục chủ trì công việc còn lại, cũng lưu lại Thiên Tử Kiếm bồi phận, đợi cho xong hết thảy mọi chuyện lại cầm kiếm hồi kinh diện thánh.
Đạo thánh chỉ thứ ba chính là phong chính cho thần chỉ, sắc phong chính là vị Chân Thần trảm long truyền miệng bên Lĩnh Đông, phong hào là: Võ Uy Phục Ma Thiên Bảo Hộ Quốc Minh Linh Diệt Ách Hiển Thánh Chân Quân, cho phép nơi đó xây miếu cung phụng, vĩnh viễn hưởng hương hỏa nhân gian.
Mà các quan viên có biểu hiện tốt trong đợt chống thiên tai đều có phong thưởng, hoặc là có ảnh hưởng đến đợt đánh giá kiểm tra.
Trải qua thời gian hơn nửa năm, đối với triều đình mà nói, cơn hồng thủy ở Lĩnh Đông và xử lý tiếp sau được tính là đã thật sự kết thúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận