Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 223: Thư mời, hung nhật (1)

Cả tối hôm nay, cũng không phát sinh sự tình dị thường nào nữa.
Nhưng mà gia đinh hộ viện Mặc phủ trên cơ bản đều không nghỉ ngơi yên ổn, đừng ngủ quá say nghĩa là ngủ kiểu gì cũng không yên tâm, thế cho nên phần lớn mọi người đều căng thẳng mãi đến hừng đông.
Mà bản thân Tề Trọng Bân càng là tương đương với nhắm mắt dưỡng thần, cơ bản liền không ngủ.
Chỉ bất quá ngày hôm sau tinh thần của Tề Trọng Bân ngược lại cũng vẫn còn tạm duy trì, nhưng không ít gia đinh Mặc phủ thì sau khi rời giường thì liền liên tiếp ngáp ngủ.
"Oa... ách."
Một gia đinh vừa ngáp vừa quét dọn sân, Thải Liên đi ngang qua liền buồn bực mà hỏi thăm.
"Chuyện gì xảy ra, sao hôm nay người nào cũng đều rã rượi thế này?"
"Còn không phải ách …Còn không phải tối hôm qua cho rằng có trộm sao, mọi người đều nhao nhao căng thẳng, kết quả cuối cùng không có chuyện gì!"
"Hừ, cho mấy người các ngươi bình thường cả ngày rảnh rỗi, đáng lắm!"
Thải Liên nói một câu như vậy, tiếp đó bưng đồ ăn sáng đi tới hậu viện.
Về việc ma quái xảy ra tối hôm qua, hiện giờ Mặc phủ ai cũng biết rõ, chính là tạm thời không thể để Mặc phu nhân biết được.
Dùng lời Tề Trọng Bân nói, nếu như có thể, tốt nhất đừng cho Mặc phu nhân bị kinh hãi, bởi vì Mặc phu nhân sợ hãi sẽ làm yếu bớt nhân hỏa khí của bản thân, cũng sẽ toả ra càng nhiều thai khí hơn nữa.
Cho nên sau khi Mặc lão gia biết được, truyền lệnh gia đinh không thể tùy tiện lộ ra chuyện tối ngày hôm qua, ít nhất không phải lúc cần thiết không cho Mặc phu nhân hiểu rõ tình hình.
Ngay cả nha hoàn thân cận Thải Liên cũng không báo cho biết.
Sau hừng đông, Tề Trọng Bân liền thở dài một hơi trong lòng, tà túy rất ít khả năng tới vào ban ngày.
Ít nhất trong những tà túy cá nhân Tề Trọng Bân gặp qua, hầu như sẽ không hiện thân vào ban ngày, thực tế hôm nay còn là một ngày nắng.
Cho nên sáng sớm, sau khi Tề Trọng Bân báo lại vài câu, liền mang theo người giấy hôm qua vội vàng rời khỏi Mặc phủ.
Ngoài miếu Thuận Thiên nương nương, bà lão coi miếu đang quét dọn ngoại viện, lúc này thời gian còn sớm, khách hành hương cũng không có nhiều như vậy.
Nhưng mà người coi miếu vừa ngẩng đầu liền thấy được người đáng ghét đang từ đằng xa đi tới, tâm tình cũng lập tức không còn tốt nữa, nắm cây chổi lên liền đi vào trong miếu.
"Ây...!"
Người coi miếu căn bản là coi như không nghe thấy, trực tiếp đi vào trong miếu.
"Đứng lại cho ta ! ".
Tề Trọng Bân chạy tới, nhưng rất hiển nhiên tiếng hô của lão không có một chút lực uy hiếp nào đối với người coi miếu.
Mấy thầy tướng số cùng người bán hương nến bên cạnh đang mở quầy hàng, tất cả đều nghe tiếng nhìn qua Tề Trọng Bân, ngay cả một chút khách hành hương đến sớm cũng đều nhìn sang.
"Người nọ cầm trên tay cái gì đấy?"
"Người giấy?"
"Sáng sớm cầm ra vật uế khí như vậy tới miếu Thuận Thiên…"
Tề Trọng Bân trừng mắt liếc nhìn người nói chuyện, duy trì bước chân vọt vào miếu Thuận Thiên nương nương, mới tiến vào cửa miếu, một cán chổi liền trực tiếp đập tới.
Tề Trọng Bân tay mắt lanh lẹ, giơ tay liền bắt được cây chổi.
"Tại sao ngươi đánh người?"
"Họ Tề, mới sáng sớm ngươi cầm một con người giấy tới trong miếu Thuận Thiên nương nương càn rỡ, ngươi coi là ta chết rồi sao!"
Cho dù Tề Trọng Bân không đối phó lại với người coi miếu, lần này cũng là tới cửa có việc muốn nhờ, vội vàng giải thích nói.
"Không phải ta đến tìm phiền toái, ta là tới xin giúp đỡ!"
"Cút ra ngoài ! ".
Người coi miếu rút cây chổi về, vung mạnh cán chổi đập "Đùng đùng đùng đùng" tới trên người Tề Trọng Bân.
"Cút ra ngoài, cút ra ngoài."
"Ài ài, ài đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, dừng tay ! ".
Tề Trọng Bân lần nữa bắt lấy cán chổi.
"Đừng cho là ta không dám đánh trả?"
"Vậy ngươi cứ đánh trả đi!"
Người coi miếu khinh miệt nhìn lão đầu, người sau liền cảm thấy trong lòng nhột nhạt, khí thế cũng nhỏ yếu lại.
"Tính là ta cầu ngươi, giúp đỡ ta xem một chút, thứ này đến cùng có lai lịch gì, tối hôm qua nó đột nhiên xuất hiện ở Mặc phủ."
"Ơ ! ta nói dạo gần đây làm sao không thấy lão chết tiệt chán ghét nhà ngươi, thì ra là dính vào gia đình giàu có! Sao không đổi một thân quần áo này của ngươi đi, phải chăng không lừa được người ta cho nên không có tiền sao? Cũng là Mặc gia thiện tâm, tha thứ và cho ngươi lăn lộn ăn uống dưỡng lão ở Mặc phủ, để tránh cho ngươi chết đói bên ngoài!"
Người coi miếu châm chọc, không để lại chút lối thoát nào, đối với đồ vật Tề Trọng Bân mang đến, ngay cả con mắt cũng đều không muốn nhìn một chút, rút cán chổi ra liền đi vào trong miếu.
Tề Trọng Bân nhanh chóng muốn cùng đi qua, nhìn thấy người coi miếu quay người hung hăng trừng mắt nhìn lại.
"Tề Trọng Bân, ta nói cho ngươi biết, nơi này là miếu Thuận Thiên nương nương, ngươi dám lỗ mãng ở đây hả?"
Tề Trọng Bân theo bản năng nhìn thoáng qua đại điện phía sau, Thuận Thiên nương nương vẫn tương đối linh nghiệm, mà đối với loại người như bọn họ mà nói, tự nhiên càng thêm kính sợ vài phần.
Tề Trọng Bân vốn cũng không phải là tới tìm phiền toái, chỉ là lão thật sự không có biện pháp, mặc dù lúc ở trong Mặc phủ ngoài miệng kiên cường, đối với chính mình cũng có tự tin.
Nhưng nói cho cùng Tề Trọng Bân vẫn là sợ nha, lão đã già rồi, lão thật sự sợ xảy ra sơ suất gì!
Người thường sợ nhất sự vật không biết, đặt ở trên thân loại người có chút bản lĩnh đặc thù như Tề Trọng Bân này cũng đồng dạng là như vậy, nhìn không thấu liền đại biểu cho chênh lệch trên cấp độ.
Tề Trọng Bân vọt tới phía trước người coi miếu cản đường, vào lúc đối phương đang muốn nổi giận, liền chắp tay không ngừng cầu xin.
"Coi như ta van cầu ngươi đi, tính Tề Trọng Bân ta van cầu ngươi, giúp đỡ ta xem một chút đi mà, nếu ngươi cảm thấy ta chưa đủ thành ý, vậy ta…Vậy ta liền quỳ xuống cho ngươi."
Lúc này xung quanh đã có không ít khách hành hương tới, hơn nữa bởi vì hai người này náo loạn, cũng hấp dẫn không ít sự chú ý.
Nhưng hiển nhiên lời này của Tề Trọng Bân cũng không phải là nói giỡn, lão thấy sắc mặt người coi miếu không thay đổi chút nào, cắn răng một cái cong chân muốn quỳ xuống.
"Đùng ! ".
Người coi miếu cầm chuôi chổi quất vào trên đầu gối Tề Trọng Bân.
"Đất vừa mới quét xong, ai cho ngươi làm bẩn hả?"
"Ta chẳng thèm quan tâm chuyện của ngươi, nhưng mà Mặc gia là đại kim chủ của miếu ta, nhìn trên phân thượng Mặc lão gia và Mặc phu nhân, việc nhà bọn họ ta có thể nhìn một cái."
Lời này của người coi miếu gần như là cắn răng nói ra.
Mặt Tề Trọng Bân liền lộ ra vẻ vui mừng.
"Tới hậu đường."
Người coi miếu quay người rời đi, Tề Trọng Bân cầm lấy hai nửa người giấy cao thấp vội vàng đi theo, người thắp hương bái thần thấy không còn náo nhiệt để xem, cũng riêng phần mình quay lại mục đích vốn có.
Hậu đường thật ra chính là nơi ở của người coi miếu, một gian phòng ốc bị ngăn cách thành nội thất và ngoại thất, bên trong là giường chiếu, bên ngoài không có bàn, chỉ có mấy cái bồ đoàn.
Sau khi cầm đèn đóng cửa lại, hai người ngồi xuống trên bồ đoàn, hai nửa người giấy cao thấp được đặt ở trên mặt đất trước mặt.
Sau khi gian phòng này đóng cửa lại là cái loại phòng tối thuần túy, không có cửa sổ, cũng không có lỗ thông gió, thậm chí sau khi đóng lại cũng kín kẽ, chỉ có thắp đèn thì trong phòng mới có ánh sáng.
Đối với yêu ma quỷ quái mà nói, ánh nắng là một loại kiêng kị, nhưng đối với người có chút linh giác xuất chúng cũng là một loại quấy nhiễu.
Người coi miếu tỉ mỉ nhìn người giấy trước mắt, nó chế tác thậm chí không tính là quá tinh xảo, nhưng bất luận là nửa người dưới hay là nửa người trên cùng đầu bị đạp bẹp, đều nhìn không ra chỗ đặc thù gì.
"Ngươi nói là tự nó xuất hiện ở hậu viện Mặc phủ?"
"Ừm, cũng không phải là ai mang vào để chọc ghẹo người, lúc ấy nó còn có thể cử động nữa!"
Người coi miếu nhíu mày nhìn lão đầu.
"Hài tử Mặc gia kia đến cùng là xảy ra chuyện gì?"
Tuy rằng biết quan hệ rất không tốt, nhưng hiển nhiên Tề Trọng Bân rất tín nhiệm người coi miếu, trực tiếp mở miệng nói.
"Tư chất thiên linh, sinh ra đã là dị nhân, chưa đến thế gian đã có phong lôi đi theo, có thể nói sinh hạ ra cũng chỉ có thể tính là một nửa phàm nhân!"
"Cái gì? Trên đời thật sự có mệnh cách bực này?"
"Nói thật, căn bản ta cũng không nhìn thấu, chỉ là nhờ vào một loại cảm giác suy đoán, tương lai của nó là không thể hạn lượng, ta muốn nhận nó làm đồ đệ, nói không chừng nó có thể đi đến tiên đạo chân chính."
Bạn cần đăng nhập để bình luận