Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 427: Cả đám đều nói láo (1)

Thuật sĩ mở tấm vải bọc bên ngoài, lộ ra tập sách ở bên trong, ngoại trừ một quyển sổ ghi chép, còn kẹp rất nhiều trang giấy.
Thấy Dịch Thư Nguyên cũng nhìn về phía quyển sách, thuật sĩ đưa cả quyển sách cùng với vải bọc bên dưới tới, đồng thời cũng dùng thân thể che chắn lại, không để cho các đệ tử đứng ở nơi xa nhìn thấy.
"Thư sinh, mời ngươi nhận giùm, nếu như tương lai ngươi thật sự có thể gặp được tiên sư, cũng nhờ tiên sư nhìn xem một môn tâm huyết này của ta phải chăng có chỗ đáng xem không."
Thuật sĩ nói đến chỗ này, ngữ khí càng lộ ra thấp kém, sau đó dừng một chút nhìn lên mặt Dịch Thư Nguyên, lại chậm rãi nói.
"Nếu như, nếu như ngươi không gặp được Chân Tiên tới độ, vậy cũng có thể mở ra nhìn đan phương trong sách!"
Thuật sĩ đang nhìn Dịch Thư Nguyên, mà Dịch Thư Nguyên cũng đang nhìn gã.
Nhìn thuật sĩ thoáng có chút kích động trước mắt, Dịch Thư Nguyên có thể từ trong đó thấy hai mắt của gã hơi phiếm hồng, có chút đục ngầu, tỉ mỉ nhìn kỹ hơn, con ngươi u ám, tròng trắng mơ hồ, rõ ràng bệnh đã ngấm vào sâu hơn rồi.
Hơn nữa rất hiển nhiên, thật ra người này cũng đã có một chút dự cảm trong lòng, biết đại nạn của mình cũng không xa.
Thạch Sinh vừa ăn quýt vừa nhìn qua thuật sĩ, cảm giác người này sắp khóc.
"Nhưng mà đại bá, ngài có rất nhiều đệ tử cơ mà!"
Thuật sĩ liếc mắt nhìn Thạch Sinh, khẽ lắc đầu.
"Những đệ tử kia của ta đều không nên thân, nếu như truyền đan thuật thật này cho bọn họ, chỉ sợ sẽ gây ra đại họa! Cho dù thật sự có thể gặp được nguyên liệu có thể tạo, ta cũng có thể dùng miệng để truyền lại."
Thần sắc Dịch Thư Nguyên rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức mà nếu như thuật sĩ không còn kích động, nhất định sẽ cảm thấy kinh ngạc.
Chỉ là giờ phút này tâm tư của thuật sĩ đã rối loạn, trong mắt chỉ còn lại chờ đợi, sự bình tĩnh của Dịch Thư Nguyên ngược lại cũng không để cho gã lo lắng không yên hơn.
Nhưng Dịch Thư Nguyên đúng là vẫn thò tay ra nhận lấy sách và phần vải bọc, bất luận như thế nào, đây cũng là người khác dốc hết tâm huyết kiên trì hơn 200 năm, mà hắn cũng có chút tò mò đối với thứ gọi là đan thuật này.
Thuật sĩ thấy vậy nhẹ nhàng thở ra một hơi, từ trạng thái ngã ngồi thẳng eo lên, chắp tay về phía Dịch Thư Nguyên.
Mặc dù không thể nhận thư sinh này làm đệ tử, nhưng cũng nhiều hơn một phần ký thác.
Nhìn Dịch Thư Nguyên gói kỹ quyển sách để vào trong chiếc rương, thuật sĩ mới chống đất trước mặt đứng dậy, gã đã không còn yêu cầu xa vời gì nữa.
"Không biết tôn tính đại danh của thầy pháp?"
Thuật sĩ nở nụ cười, báo tên của mình, nhưng cũng không tăng thêm danh hào cùng pháp danh vang dội gì.
"Ta là Tiêu Tăng Bình!"
Dịch Thư Nguyên đáp lễ lại.
"Tại hạ Dịch Thư Nguyên!"
Thuật sĩ gật đầu cười, sau đó chuẩn bị rời đi, chẳng qua một khắc gã quay người, Dịch Thư Nguyên lại mở miệng.
"Tiêu thầy pháp, ngươi nên tu dưỡng một chút đi, đừng tiếp tục làm nghề thuật sĩ này nữa!"
Tiêu Tăng Bình quay đầu lại nhìn Dịch Thư Nguyên, sau đó chậm rãi rời đi, lấy ngữ điệu thì thào chỉ có chính mình có thể nghe được lẩm bẩm.
"3 - 5 năm cùng với một năm hay nửa năm lại có gì khác biệt, những đệ tử này của ta dù sao cũng phải ăn cơm, theo ta lâu như vậy, cũng phải học chút thứ gì đó để có thể tiếp tục sinh tồn."
Rất hiển nhiên, thuật sĩ này không hề nghĩ tới việc dùng thời gian còn lại để tu sinh dưỡng khí.
Mà vào thời điểm thuật sĩ đi đến bên cạnh các đệ tử, bọn họ theo bản năng ngừng nói chuyện phiếm, kính sợ mà nhìn sư phụ, thẳng đến sau khi sư phụ ngồi xuống mới tiếp tục bắt đầu nói chuyện.
Thạch Sinh nhìn thân ảnh thuật sĩ này, lại quay đầu nhìn Dịch Thư Nguyên, nó biết rõ khẳng định sư phụ cũng nghe rõ lời của đại bá này thì thầm.
"Sư phụ, không phải thầy pháp nói là vinh hoa phú quý dễ như trở bàn tay sao?"
Lúc này Hôi Miễn lại chui ra ngoài, bắt mấy trái cây còn dư lại trong giỏ, nghe Thạch Sinh nói lập tức trả lời một câu.
"Đó rõ ràng là lừa gạt người vì thu đồ đệ chứ sao, không nói êm tai một chút, sao có thể lừa được đồ đệ tới?"
"A?"
Thạch Sinh mở to hai mắt nhìn, nhíu mày có chút tức giận.
"Sao có thể như vậy chứ, đây không phải là cùng một dạng với lừa đảo tiểu hài tử sao? Ta còn cảm thấy gã là người tốt nữa."
Vẫn là Dịch Thư Nguyên nói một câu lời công đạo.
"Lấy bản lãnh của gã, nếu chỉ vì tiền tài, ngược lại cũng không thể nói là khó cầu phú quý, chỉ là đại giới cho loại phú quý này hơi lớn, về phần con người ấy mà, nào có ai đơn thuần tốt hay đơn thuần xấu chứ."
!
Đệ tử đốt xong cương thi trở về, lửa bên ngoài cũng đã bị dập tắt.
Đêm càng khuya hơn, lần này không cần ai gác đêm nữa, tất cả mọi người đều cảm thấy nặng nề, bao gồm cả vị thuật sĩ nọ một mực lưu tâm bên ngoài.
Thạch Sinh nguyên bản ngủ say lại bị một tay đập tỉnh.
Thạch Sinh liếc tròng mắt ngồi dậy.
"Sư phụ?"
"Trời đã sắp sáng rồi, hôm nay ta muốn nhìn dương hỏa lúc mặt trời mọc một chút."
"A!"
Thạch Sinh lập tức đứng lên, bắt đầu cuộn tấm thảm lại, tiếp đó nhét vào trong rương của Dịch Thư Nguyên, nhìn qua Dịch Thư Nguyên, phát hiện sư phụ đã đi tới bên cạnh đám người đối diện.
Dịch Thư Nguyên nhìn thuật sĩ đang ngủ say, có lẽ là bởi vì đã giao sách vào trong tay người rất có linh tính là hắn, trong lòng nhẹ nhõm hơn không ít, thế nên vị thuật sĩ này ngủ rất say.
Nói thật, riêng khí tức dây dưa trên người thuật sĩ này, đã biết gã có không ít nghiệt nợ, dù là có một số việc gã không cho rằng là nghiệp chướng của mình, nhưng dưới góc độ nhìn của Dịch Thư Nguyên, hết thảy tai họa cũng coi như là tự thân rước lấy.
"Chỉ là ta cuối cùng cũng đã cầm lấy đan kinh của ngươi, hy vọng sau này ngươi tự giải quyết cho tốt!"
Thì thào một câu, Dịch Thư Nguyên vẫy tay, hồ lô càn khôn đằng xa lập tức bay đến trong tay.
Sau một khắc, ý cảnh bên trong bản thân Dịch Thư Nguyên "Ầm ầm" một tiếng, trên đỉnh núi cao, lò đan nhảy lửa, ánh màu đỏ tràn ngập một nửa bầu trời.
Ứng với hình ảnh ngoại cảnh, thì là hồ lô càn khôn trong tay Dịch Thư Nguyên mơ hồ lộ ra ánh sáng màu đỏ, vào lúc này hắn cũng mở miệng hồ lô ra.
Một đám hỏa khí kèm theo mùi rượu hiện ra từ trong hồ lô.
Dịch Thư Nguyên dùng tay phải bấm kiếm chỉ, nhẹ nhàng khẽ quấn đám khí tức chỗ miệng hồ lô vây quanh đầu ngón tay, sau đó điểm một cái tới ngực thuật sĩ.
Sau một khắc, đạo khí tức này giống như một con du long thật nhỏ, trong chốc lát chui vào ngực thuật sĩ, thuận theo can kinh và huyệt đạo dạo chơi chạy một vòng, cuối cùng dung nhập tới gan.
Rào rào.
Ẩn có hỏa khí bốc lên!
Thuật sĩ trong cơn ngủ mơ tràn ra mồ hôi, tựa như có một lò lửa lớn đến gần trong mộng, nóng đến mức khiến cho gã đi tìm nước khắp nơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận