Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 430: Tương Sơn thiện tự (2)

Bên cạnh cũng có khách hành hương vừa lễ Phật hoàn tất, thấy bộ dạng Dịch Thư Nguyên, một nam tử không khỏi lại hỏi.
"Thư sinh, sao ngươi không bái vậy?"
Trên thực tế thì lúc này trụ trì cùng những hòa thượng khác cũng nhìn qua Dịch Thư Nguyên, có chút nhíu mày đối với việc này.
Nhưng mà Dịch Thư Nguyên cũng có lí do thoái thác của mình, chỉ cười cười giải thích nói.
"Thế nhân bái Thần Phật có nhiều sở cầu, ta với Phật Đà lại vô dục vô cầu, chủ tâm trong Phật chính là lấy lễ đối đãi, chưa hẳn cần bái!"
Lời này cũng không thể tính là Dịch Thư Nguyên dùng ngôn từ thoái thác, thật ra câu nào cũng đều là thật.
"Ngươi thư sinh này, không cầu phật tới chùa chiền làm gì?"
Dịch Thư Nguyên thoáng nhìn qua xung quanh, thấy thần sắc của trụ trì, hiểu rõ trụ trì của chùa này khá là để ý trong lòng khách hành hương có kính trọng tượng Phật hay không.
Sau khi suy nghĩ, Dịch Thư Nguyên vẫn là chắp tay về phía Phật tượng, bái là bái không được, tâm như bình thường chắp tay kính một cái, chắc hẳn nếu như đã thành Phật, có thể nhận được một bái này.
Chỉ đơn giản thi lễ, nhưng cũng không phải là không hề có động tĩnh gì.
Một lễ hạ xuống, bên trong đại điện truyền tới một mảnh âm thanh "Sa sa sa", rất nhiều bụi bặm từ trên người đại phật cùng với cờ kinh vải vóc phía trên hạ xuống.
"Ai nha".
"Mau tránh ra!"
"A!"
Khách hành hương đang lễ bái nhao nhao đứng dậy né tránh, tất cả đều chạy ra ngoài điện, ngay cả Thạch Sinh cũng nhanh chóng đứng lên né tránh.
Trong lúc nhất thời trong điện tràn đầy khói bụi.
Trong lúc người bên ngoài tránh né, trong tay áo Dịch Thư Nguyên trượt ra quạt xếp, xòe cánh quạt phẩy bụi bặm xung quanh, sau đó đi đến bên rương công đức, lấy ra một chút bạc vụn không tính lớn cùng chút tiền đồng, cùng nhau để vào trong rương.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Không có động tĩnh nữa rồi?"
"Dọa ta một trận."
Đám khách hành hương kinh ngạc nghị luận với nhau, có người nhìn vào trong điện, không khỏi nói.
"Sao hắn không chạy?"
Trụ trì đồng dạng đã chạy ra ngoài điện nhìn tới bên trong điện bụi bặm, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi, mà câu nói vừa nãy của Dịch Thư Nguyên vẫn còn vang vọng bên tai.
Trụ trì lộ vẻ giật mình, biết chắc khách đến thăm hôm nay cảnh giới khác biệt, không khỏi bước vào trong điện dẫn đường.
"Mời thí chủ đi theo ta, bần tăng dẫn các ngươi đi tới phòng trọ!"
"Làm phiền trụ trì đại sư!"
Dịch Thư Nguyên gật đầu tạ ơn, dẫn theo Thạch Sinh đã đứng lên, cả hai cùng theo lão hòa thượng đi ra khỏi đại điện, đi tới sân sau của ngôi chùa.
Người ngủ lại trong chùa chiền không chỉ riêng Dịch Thư Nguyên, hoặc là nói chùa chiền này thật ra quanh năm đều có một số tín đồ cùng lữ nhân ở nhờ, cho nên vốn là có một khu phòng trọ, cho dù có nhiều người ở lại, cũng có thể tạm thời dọn ra một chút tăng xá.
Rất nhiều người ngủ lại chùa chiền cũng sẽ được an bài cùng ở với nhau, ví dụ như hiện giờ, trong chùa chiền có không ít khách lưu lại, rất nhiều phòng trọ ít nhất đều có bốn năm người ở.
Nhưng mà cũng có một chút ngoại lệ, ví dụ như một chút khách quý của chùa chiền, như người quyên tặng thật lớn, hoặc như một chút khách nhân đặc thù.
Mà Dịch Thư Nguyên và Thạch Sinh hiển nhiên cũng ở trong nhóm ngoại lệ này, trụ trì đại sư đích thân dẫn theo sư đồ hai người đi tới một gian phòng trọ nhỏ trong hậu viện, để cho hai người bọn họ ở riêng trong một gian phòng.
Hỏi qua tục danh, xem qua lộ dẫn, Dịch Thư Nguyên và Thạch Sinh cũng tạm thời được an bài xong.
Trụ trì còn gọi hòa thượng thiếu niên dẫn hai người lúc đầu tới quét dọn qua khách xá, hiển nhiên lúc trước gian phòng này đã để chất đống không ít vật lẫn lộn.
Mà đương nhiên Dịch Thư Nguyên cũng không chỉ để cho hòa thượng động thủ, hắn và Thạch Sinh cũng cùng nhau thu dọn lại phòng trọ, chủ yếu là sắp xếp lại những vật lẫn lộn và làm mặt đất sạch sẽ, lại lấy đệm chăn từ chỗ khác tới đây.
Gian phòng không lớn cũng không bẩn, nhưng muốn hoàn toàn sạch sẽ cũng cần tốn công phu một hồi lâu, quá trình này trong cũng là sư đồ Dịch Thư Nguyên bắt chuyện hiểu rõ cùng tiểu hòa thượng.
"Tiểu sư phó, chỗ này của ngươi có không ít người ngủ lại nha?"
Lau xong nền đất, tiểu hòa thượng cầm theo thùng nước bẩn đi ra bên ngoài, vừa xoa xoa bàn tay đông lạnh đỏ bừng, vừa cười trả lời.
"Dịch tiên sinh, ngài là người nơi xa tới đây, cho nên có chỗ không biết, Tố Châu bên này, tới gần cuối năm có nhiều tín đồ đi tới từng tòa miếu chùa ngủ lại, muốn cầu phúc cho năm sau, qua mấy ngày nữa tăng xá cũng phải dọn ra hơn phân nửa, một chút sư huynh đệ chúng ta cũng phải chen lấn cùng nhau một hồi."
"Thì ra là thế! Xem ra quý tự ở nơi này cũng là danh tiếng vang dội!"
Tiểu hòa thượng hất nước bẩn trong nội viện, trả lời hơi có vẻ kiêu ngạo lại kèm theo một chút chiều sâu.
"Sư phụ ta nói, cây hoa lư ở tiền viện chính là từ lúc thành lập chùa chiền đã có! Dịch tiên sinh, ta đi trước, chút nữa tới thiện đường có thể dùng đồ trai, qua nửa canh giờ sẽ không còn, kính xin tiên sinh đi qua sớm chút, có việc gì cũng có thể tìm tới ta hoặc các sư huynh trong chùa."
"Tốt, đa tạ tiểu sư phó!"
"Ngã phật từ bi!"
Tiểu hòa thượng làm một cái phật lễ, sau đó cầm theo thùng nước cùng các đồ vật rời đi, đợi đi xa một chút bước chân cũng nhanh hơn, hiển nhiên cũng muốn vội vàng đi ăn cơm.
Thạch Sinh nhìn bóng lưng rời đi của tiểu hòa thượng, lại nhìn những người khách ngủ nhờ khác gần đó đang nhìn quanh về phía này, lại nhìn tới Dịch Thư Nguyên hỏi.
"Sư phụ, gã nói như vậy là có ý gì?"
Dịch Thư Nguyên đi vào trong phòng khách nhỏ, vừa trải tấm đệm rộng ra, vừa trả lời Thạch Sinh.
"Cây hoa lư sinh trưởng chậm chạp, mà cây hoa lư ở tiền viện đã sớm trưởng thành, chính là chỉ Tương Sơn thiện tự này đã trải qua năm tháng lâu dài mà không đổ, tự nhiên có địa vị cao quý ở trong nhân tâm!"
Nói xong, Dịch Thư Nguyên ngồi xuống trên giường, lấy ra một miếng vải từ trong rương, lấy ra một quyển sách kẹp theo rất nhiều trang giấy đặt lên trên giường.
"Ta sẽ không đi dùng đồ trai, một hồi ngươi dẫn theo Hôi Miễn cùng đi đi."
"Vậy con mang một ít đồ ăn trở về cho sư phụ nhé?"
Dịch Thư Nguyên nhìn thoáng qua Thạch Sinh, gật đầu nói.
"Cũng được!"
Thạch Sinh tìm một chiếc chén lớn từ trong chiếc rương, sau đó vội vàng chạy ra ngoài, Hôi Miễn đã sớm ẩn tàng trong quần áo của nó, về phần có biết đường hay không ngược lại không sao, tùy tiện tìm người hỏi một chút là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận