Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 232: Biến hóa trong ngự đạo (2)

Sáng sớm hôm nay, Mặc phu nhân nâng cái bụng phình cao, được Thải Liên cùng với một nữ tử dìu đến tiểu hoa viên sân sau hoạt động thân thể.
Mệt thì ngồi xuống nghỉ ngơi ngay ở trong đình.
Mặc phu nhân vuốt ve bụng của mình, nói chuyện với hài tử.
"Tại sao con không động nữa vậy? Hai tháng trước thật đúng là dọa cho vi nương sợ chết khiếp, con nên cựa cựa thân thể một chút nha, về sau cũng đừng có lười biếng vận động?"
Thải Liên cùng một nữ tử khác bên cạnh che miệng cười trộm.
Việc dọa sợ mà Mặc phu nhân nói, là lúc ấy nàng cảm thấy thai nhi không hề động đậy chút nào, nghe người khác rảnh rỗi nói rằng có khả năng là tử thai.
Khiến cho Mặc phủ lập tức sợ tới mức mời tới rất nhiều đại phu trong thành, sau khi từng đại phu xem xong đều nói mạch tượng cùng với tình hình bụng tuyệt đối không có vấn đề, mới khiến cho người trong Mặc gia an tâm lại.
Tốt rồi, hiện giờ cũng đã hơn chín tháng, thai nhi bình thường vẫn không hề động đậy, nhưng cũng không biết có phải là nguyên nhân hài tử đặc thù hay không, Mặc phu nhân thỉnh thoảng có thể cảm giác được tim hài tử đập, phụ nữ có thai thông thường khẳng định là không thể nào.
"Uyển Dung, ngươi đừng có gấp, đợi sau khi sinh hạ lại giáo huấn nó!"
"Ha ha ha ha ha."
Nghe nữ tử nói như vậy, Thải Liên cùng Mặc phu nhân bên cạnh cũng đều nở nụ cười.
"Ai nha đừng chọc ta cười mà, cười đến mức bụng cũng run rồi."
"Ờ ờ, vậy ta không dám nói tiếp nữa!"
Nữ tử chính là thân thích nhà thân mẫu của Mặc phu nhân, hôm nay tới thăm hỏi Mặc phu nhân.
"Đứa nhỏ này của ta thật là không để cho người khác đỡ lo mà, bụng cũng càng ngày càng nặng, ta cũng sắp không đi nổi nữa rồi."
"Ngươi làm bà bầu còn muốn đi nơi nào? An tâm đợi đi! Ta cũng là người từng trải, lúc này bụng thì tất nhiên là phải nặng rồi."
Mặc phu nhân vuốt ve bụng.
"Thật sự rất nặng."
Mặc phu nhân đang nói như vậy, khí trời nguyên bản cũng không tệ lắm bỗng nhiên tối xuống.
Cũng không lâu lắm, bầu trời nổi lên tiếng sấm.
"Ầm ầm!"
Thải Liên lập tức đứng lên.
"Ai nha, trời sắp mưa, phu nhân, chúng ta mau quay trở lại trong nhà thôi!"
"Đúng đúng đúng, mau trở về thôi, đi, chúng ta đỡ ngươi!"
Mặc phu nhân chậm rãi đứng lên, hai người đỡ nàng đi về trong phòng.
"Két ! ầm ầm ! ".
Tiếng sấm nổ vang, một đạo thiểm điện vậy mà trực tiếp bổ vào trên thân cây trong viện.
"A !"
Ba nữ đều bị dọa đến hét ầm lên, Mặc phu nhân càng là xém chút nữa ngã sấp xuống, may mà Thải Liên cùng tỷ tỷ nhà thân mẫu vịn chặt được nàng.
Ba người mới đến dưới mái hiên, mưa to như trút nước liền rơi xuống "rầm rầm".
Sau khi vào phòng, trạng thái của Mặc phu nhân liền không đúng, chỉ thấy sắc mặt của nàng trắng bệch, hai người bên cạnh thoáng cái hoảng sợ.
"Phu nhân, người không sao chứ?"
"Uyển Dung, ngươi làm sao thế?"
Mặc phu nhân ôm bụng thở hổn hển.
"Ta, ta đau bụng, đau quá, cảm thấy càng lúc càng nặng nữa."
Hai người vội vàng đỡ Mặc phu nhân lên giường, Thải Liên càng là xông ra ngoài gọi người.
"Người đâu ! người đâu ! khả năng là phu nhân muốn sinh rồi! ".
Lần này, cao thấp tất cả Mặc phủ đều đã bị kinh động, nhưng giờ phút này bà đỡ kinh nghiệm phong phú trong thành đã ở ngay bên trong Mặc gia.
!
"Ầm ầm."
Tiếng sấm không ngừng, mưa to như trút nước.
Lão phu nhân ở trong thần đường không ngừng cầu phúc cho con dâu cùng bào thai trong bụng nàng.
Mà trong hành lang ngoài phòng sinh ở sân sau, Mặc lão gia cũng đứng ngồi không yên, mỗi lần trong phòng truyền đến tiếng kêu đau, y liền không nhịn được mà đi tới đi lui.
Bây giờ Mặc lão gia lại đi đến trước mặt Tề Trọng Bân, hỏi thăm một vấn đề cũ.
"Tề sư phó, ngài là cao nhân, đã lâu như vậy rồi, Uyển Dung và hài tử không có sao chứ?"
Tâm thần của Tề Trọng Bân cũng không vững vàng, chỉ là ngồi xếp bằng ở đó ra vẻ trấn định mà thôi.
Nhưng giờ phút này lão vẫn mở miệng trấn an Mặc lão gia như cũ.
"Mặc lão gia yên tâm, phu nhân và hài tử người hiền tự có trời giúp, khẳng định không có việc gì!"
Thời gian không ngừng trôi qua, động tĩnh trong phòng sinh từ ban ngày kéo dài đến ban đêm.
Khỏi phải nói Mặc lão gia, lúc này mấy hạ nhân Mặc gia thủ ở bên ngoài chờ đợi căn dặn cũng cảm thấy gấp gáp, Tề Trọng Bân càng là liên tiếp bấm đốt ngón tay, nhưng lại không tính ra được gì.
Vào lúc này cửa lại mở, bà đỡ thần sắc bối rối đi ra, thoáng cái bị người Mặc gia vây quanh.
"Thế nào? Sinh ra sao rồi?"
"Làm sao rồi? Ngươi nói chuyện đi chứ?"
Mặc lão gia gấp đến độ muốn tức giận, bà đỡ nhìn người bên ngoài một chút, giọng nói thoáng có chút run rẩy.
"Mặc…Mặc lão gia, ta…Ta muốn rời khỏi, ngài, ngài tìm người khác tới đỡ đẻ đi."
"Cái gì?"
"Khốn nạn, ngươi nói cái quái gì đấy?"
Mặc lão gia bình thường là một người vô cùng nho nhã, giờ phút này cũng giận đến mức hai mắt trợn lên, túm lấy cổ áo bà đỡ.
"Ngươi bảo trụ phu nhân và hài tử, ta giúp ngươi mãi phú quý, nếu như không phải như vậy, có tin ta khiến ngươi chết không yên lành hay không!"
Bên cạnh càng là có gia đinh Mặc gia rút binh khí ra, ánh mắt cực kỳ bất thiện.
"Tin…Tin, ta đi…Ta đi vào ngay."
Bà đỡ bị dọa đến vội vàng đáp ứng, lại vội vàng đi vào trong phòng.
Tiếng kêu đau thảm thiết của Mặc phu nhân từ lúc đầu hữu lực đến bây giờ đã càng dần càng yếu ớt.
Hơn nữa bộ dáng bối rối muốn nói lại thôi của bà đỡ lúc trước, khiến cho từng người Mặc gia chờ đợi bên ngoài đều lộ ra vẻ mặt bất an.
Trong phòng, Thải Liên cùng một nha hoàn khác vừa kinh vừa sợ ở một bên giữ tay cho bà đỡ.
"Phu nhân, dùng thêm chút sức, sắp, sắp ra rồi."
Trên mặt bà đỡ tràn đầy mồ hôi, nâng thân thể hài tử ra ngoài, lúc nhìn thấy rõ bộ dáng hài tử, thân thể bà đỡ cũng không ngừng run rẩy.
Nhưng cuống rốn liên quan đến mẫu tử, đây đúng là hài tử Mặc phu nhân hoài thai đủ tháng sinh ra.
Cắt bỏ và xử lý cuống rốn, làm sạch vết thương cùng với khâu kín, Thải Liên cẩn thận hầu hạ Mặc phu nhân.
Mà bà đỡ lại trong lòng run sợ dùng nước ấm lau chùi sạch sẽ hài tử, sau khi gói kỹ thì tay liền run run không ngừng.
"Cầm lấy, ôm."
Bà đỡ sợ chính mình không ôm được rơi mất hài tử, ra sức đưa cho nha hoàn bên cạnh.
Lúc nha hoàn này đỡ hài tử sạch sẽ từ bà đỡ, ánh mắt không khỏi trợn to, trên mặt cũng càng lúc càng trắng bệch, giờ phút này rốt cuộc không giữ vững tâm thần.
"Yêu quái aaa!"
"Ầm ầm ! ".
Tiếng thét chói tai của nha hoàn lẫn lộn cùng với tiếng sấm, hai tay hai người run lên, hài nhi liền rơi xuống trên mặt đất.
"A ! ".
Thải Liên và Mặc phu nhân cùng nhau hét lên một tiếng, người phía trước trực tiếp tiến lên hai tay bưng lấy hài tử, sau đó cùng nhau trùng trùng điệp điệp ngã sấp xuống.
Lúc mượn nhờ ngọn đèn thấy rõ hài nhi trong tã lót, Thải Liên cũng thoáng cái liền ngây dại, trên mặt Mặc phu nhân càng là không có một tia huyết sắc.
Đứa nhỏ này hình như hơi nhỏ hơn một chút, có mũi có mắt, nhưng là một khối hòn đá hình người màu đen!
Trong phòng thoáng cái không còn động tĩnh, người ngoài phòng cũng không rõ ràng cho lắm, lại càng thêm lo lắng.
Nhưng cũng không lâu lắm, Thải Liên liền một mình đi ra mở cửa.
"Lão gia, Tề sư phó, các ngươi vào đi, chỉ hai người các ngươi."
Thần sắc Thải Liên bối rối, trong lòng Mặc lão gia hốt hoảng, nhưng rốt cuộc cũng là người đã từng thấy qua tràng cảnh lớn, sau khi ổn định những người khác liền cùng Tề Trọng Bân đi vào trong nhà.
Lúc này Thải Liên liền lập tức đóng cửa lại.
Lúc này Mặc lão gia thấy bộ dạng hài tử, cả người trực tiếp ngây dại tại chỗ.
Cánh tay Tề Trọng Bân run nhè nhẹ, cầm lấy chuôi kiếm, hỗn loạn trong lòng không kém so với người trong Mặc phủ.
Chẳng lẽ trong lúc bất tri bất giác, đã bị yêu nghiệt áp chế? Ông trời không có mắt mà!
Trong lúc bất tri bất giác mưa đã ngừng, cũng chẳng biết từ lúc nào, trong phạm vi Mặc phủ có rất nhiều đom đóm bay tới.
Khi những con đom đóm này lập lòe, liền giống như áng mây do điểm sáng tạo thành, lại giống như nước chảy do ánh huỳnh quang hội tụ, bay múa trên không trung của Mặc phủ, khiến cho dân chúng xung quanh Mặc phủ ngạc nhiên ngóng nhìn qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận