Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 320: Người nghe bất phàm (2)

Hoàng Đế nở nụ cười.
"Ít vuốt mông ngựa!"
"Dạ dạ dạ, ha ha, một phương diện khác, người này không đề cập tới vàng bạc lợi ích, mà là muốn thảo dân giúp một việc."
Đàm Nguyên Thường đặt bút lại tại chỗ sau đó nói.
"Hắn có một người bạn giang hồ, hình như sinh ra tình cảm cùng một vị cô nương trong Vân Hương Các của Thập Tam Lâu Phường, muốn chuộc thân thay nàng kia, chỉ là chỗ đó quá mức mẫn cảm, cũng liên lụy rất sâu."
"Trước đây tiên sinh kể chuyện dù chưa đáp ứng lời mời của ta, nhưng chắc hẳn cũng đã hiểu rõ thảo dân cũng không phải người thường, liền nhờ ta hỗ trợ, trợ giúp cô nương kia thoát ly khỏi Thập Tam Lâu Phường, trở về lương tịch."
Hoàng Đế nghe xong khẽ gật đầu.
"Thì ra là thế, là người trọng tình trọng nghĩa."
"Bệ hạ, lúc nào ngài thuận tiện?"
Bị Đàm Nguyên Thường nói như vậy, Hoàng Đế cũng thật sự sinh ra hiếu kỳ, muốn tận mắt mở mang kiến thức một chút lợi hại của người kể chuyện này, liền trả lời.
"Trước lúc thi đình trẫm đều thuận tiện, thời gian tùy ngươi chọn đi."
"Tuân chỉ ! ".
Đàm Nguyên Thường vội vàng cao giọng hô cùng hành lễ!
Bộ dạng như vậy để cho thái giám Chương Lương Hỉ bên cạnh cũng xém chút nữa bật cười, đồng thời cũng cảm khái trong lòng, bên cạnh bệ hạ thật là không thể thiếu được Đàm công.
Chập tối hai ngày sau, Dịch Thư Nguyên đã sớm đi tới Đàm phủ.
Tuy rằng đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng quy mô của Đàm phủ này vẫn khiến cho Dịch Thư Nguyên kinh sợ nho nhỏ.
Đây chính là Thừa Thiên Phủ tấc đất tấc vàng nha, lúc trước Mặc phủ ở Minh Châu đã không coi là nhỏ rồi, nhưng cũng chính là gia đình giàu có bình thường, mà nếu như bày quy mô của Mặc phủ ở trong Đàm phủ này, nhiều nhất chỉ có thể coi là một mảnh sân nhỏ ở trong quý phủ.
Bên trong Đàm phủ không ít đình đài lầu các, hòn non bộ nước chảy cũng xa xa không chỉ một chỗ, kiến trúc có cao có thấp, chằng chịt hấp dẫn, thậm chí còn có thư các chuyên môn để làm sân khấu kịch.
Đàm Nguyên Thường là lấy quy cách khách quý để tiếp đãi Dịch Thư Nguyên, quản gia dẫn theo Dịch Thư Nguyên đi dạo, hơn nữa cũng xếp đặt một bàn đồ ăn riêng vì hắn.
Đợi Dịch Thư Nguyên cơm nước no nê, Đàm Nguyên Thường mới hiện thân.
Ngược lại cũng không phải là Đàm Nguyên Thường cố ý, gã là vừa tự mình đi tới Hoàng Cung một chuyến sau đó trở về, tiếp theo đã tìm được Dịch Thư Nguyên đi tản bộ trong một cái hoa viên.
"Dịch tiên sinh, tiếp đãi không chu toàn rồi, còn có yêu cầu gì cứ thoải mái nói ra!"
"Đa tạ Đàm lão gia, quý phủ chuẩn bị hết thảy, đã làm Dịch mỗ sợ hãi rồi, khi nào chúng ta bắt đầu?"
Dịch Thư Nguyên đứng bên cạnh cái ao, nhìn đám cá mập mạp trong hồ, không khỏi liền nghĩ đến Lục Vũ Vi, bọn họ đứng ở nơi này nói chuyện, bầy cá liền tụ tập tới đây, hình như tưởng rằng người đến cho bọn nó ăn.
Đàm Nguyên Thường cười nói.
"Dịch tiên sinh đợi thêm một lát, trong nhà còn có khách quý chưa tới, tiên sinh hiếm khi kể chuyện, bỏ qua lần này, cũng không biết khi nào mới khả năng lại mời được tiên sinh."
"Nghe Đàm lão gia an bài, Dịch mỗ không vội!"
Đâu chỉ là không mời được, Dịch Thư Nguyên nghĩ nói không chừng ngươi tìm khắp nơi cũng không thấy ta.
"À đúng rồi Dịch tiên sinh, sự tình bên Vân Hương Các đã không thành vấn đề, là ta phái người đi qua một chuyến, hay là phụng bồi cùng với hảo hữu của tiên sinh và Trác Tình cô nương cùng đi?"
Dịch Thư Nguyên trịnh trọng thi lễ một cái với Đàm Nguyên Thường.
"Tốt nhất là để cho Trác Tình cô nương cùng đi, có thể giải quyết xong khúc mắc trong lòng, nếu không có lẽ người khác sẽ cảm thấy không rõ ràng."
"Tốt, liền an bài như thế đi!"
Đàm Nguyên Thường cũng nguyện ý trò chuyện nhiều cùng với Dịch Thư Nguyên, vị tiên sinh kể chuyện này cũng không chỉ có kiến giải về kể chuyện.
Hai người tán ngẫu ngay ở biên giới hồ cá, thẳng đến lúc có nô bộc chạy bộ tới đây.
"Lão gia, khách quý đến rồi!"
Đàm Nguyên Thường vui vẻ trong lòng, nhìn Dịch Thư Nguyên nói.
"Tiên sinh có thể đi chuẩn bị rồi, chúng ta một hồi liền bắt đầu!"
Dịch Thư Nguyên nhẹ gật đầu, đưa mắt nhìn Đàm Nguyên Thường cùng gia phó rất nhanh rời đi, sau đó ngẩng đầu nhìn qua bầu trời, vừa nhìn về phía tiền viện trong phủ.
Tử khí bay lên trên không, ứng chiếu với Tử Vi Đế Tinh, khá lắm, chẳng lẽ đêm nay Thượng Hoàng Đế Đô đã đến đây?
Trong lầu các trong một cái sân của Đàm phủ, giờ phút này đã ngồi đầy tân khách.
Sau bàn bày biện các loại thức ăn, là người trong nhà Đàm Nguyên Thường ngồi, cũng có Hoàng Đế cùng mấy tần phi từ trong hoàng cung ngồi, còn có vài Hoàng tử cùng Công chúa tuổi tác không tính là lớn, thỉnh thoảng sẽ cùng con cháu Đàm gia đùa giỡn một chút.
Bàn kể chuyện của Dịch Thư Nguyên ngay đầu trên sảnh, hắn nhìn thấy ‘bố trận này’ cũng là có chút dở khóc dở cười.
Không ai nói với Dịch Thư Nguyên là có Hoàng Đế ở đây, xưng hô lên đều là Nhị gia, nhưng xung quanh trong sáng ngoài tối đã ngầm cảnh giới không ít.
Hơn nữa còn có một người quen, chính là vị đại thái giám Chương Lương Hỉ đã từng gặp qua ở Nguyệt Châu, vị công công này võ công có lẽ cũng cách Tiên Thiên một bước ngắn rồi, giờ phút này đang đứng ở bên cạnh Hoàng Đế.
Lúc Dịch Thư Nguyên vào phòng, khách và chủ đều nhìn về hắn, hắn cũng chắp tay hành lễ về phía khách và chủ, sau đó bình tĩnh ngồi xuống, bày ra thước gõ và quạt xếp của mình.
Giờ phút này Hoàng Đế cũng đang quan sát vị tiên sinh kể chuyện, một thân quả thật có vài phần khí độ không tầm thường, một đầu tóc dài hoa râm kia cũng càng tô thêm vài phần sắc, nhưng mà nếu như hắn biết rõ đang đối mặt với Hoàng Đế và Hoàng phi, không biết có còn có thể bảo trì thong dong hay không?
"Nhị gia, có thể bắt đầu chưa?"
Đàm Nguyên Thường hỏi một câu, Hoàng Đế nhẹ gật đầu, người sau liền nhìn Dịch Thư Nguyên nói.
"Dịch tiên sinh, chúng ta bắt đầu đi?"
Dịch Thư Nguyên nhẹ gật đầu, chậm rãi xòe quạt xếp trong tay ra, nắm lên thước gõ nhẹ nhàng hạ xuống trên bàn.
"Đùng ! ".
Âm thanh không lớn, nhưng lại hết sức tỉnh thần, một chút tán Hoàng tử Công chúa và tử tôn Đàm phủ vẫn còn xì xào bàn cũng nhao nhao lắp bắp kinh hãi, theo bản năng nhìn tới đài kể chuyện.
"Hôm nay đáp ứng lời mời, hữu duyên kể chuyện ở đây, được chư vị thưởng thức, tại hạ liền kể về câu chuyện hà bá rơi kia!"
Giọng nói của Dịch Thư Nguyên vô cùng đặc biệt, cho dù không có thi triển khẩu kỹ, nhưng thực sự khiến một chút hài tử tinh nghịch trong sảnh nhưng không có người dám quản cũng phải chú ý tới.
Sau khi che mặt, tiếng khóc của "Tiểu cô nương trong chuyện" cũng được vang ra, trái tim của những người khách nhao nhao đập nhanh, một chút tùy tùng Vệ Đô trong sáng ngoài tối cũng theo bản năng liếc mắt tới.
Đoạn thứ nhất là tế hà bá, dưới tình huống Dịch Thư Nguyên khống chế tốt tiết tấu, dùng hơn nửa canh giờ, nhiều người nghe xong cũng thật lâu không thể đi ra từ trong cái loại không khí căng thẳng đó.
Dịch Thư Nguyên ở đó uống trà nhuận họng nghỉ ngơi một lát, đám người Hoàng Đế ở trên bàn tiệc cũng là sợ hãi thán phục không thôi, khen không dứt miệng.
"Bệ hạ, thảo dân cũng không dám khi quân, quả thật không có nói láo đúng không?"
Đàm Nguyên Thường thấp giọng hỏi Hoàng Đế, người sau chấp nhận gật gật đầu.
"Bản lĩnh người này quả thật là thần hồ kỳ kỹ, hơn nữa chuyện xưa kể lại thật ra cũng có dấu vết để lần theo, sự tình trung vực kênh đào tế hà bá, năm đó Thái tổ hoàng đế tranh bá thiên hạ đã có, cho đến lúc Đại Dong thành lập đất nước mấy chục năm, vẫn có người lấy người làm tế vật như cũ!"
Hoàng Đế nói xong, nhìn qua Đàm Nguyên Thường.
"Người này lấy lịch sử làm gương, mượn xưa nói nay, trong chữ tự có ngụ ý sâu xa, cũng không chỉ là kể về thần thoại được biên soạn ra."
Bạn cần đăng nhập để bình luận