Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 221: Bị để ý tới (1)

Vài ngày sau, buổi chiều trong tiệm thuốc trên phố Khánh Nguyên, gia đinh Mặc phủ đang mua ô mai để giảm nôn nghén cho Mặc phu nhân.
Bên góc trà lâu đối diện, có tiểu nhị đang ra sức hét lớn.
"Kể chuyện rồi ! kể chuyện rồi ! ".
Theo hai ba tiếng hét này, bên ngoài cửa trà lâu nguyên bản vắng vẻ đến mức có thể giăng lưới bắt chim, bây giờ rất nhanh đã đi tới một chút khách nhân.
Thời đại này hoạt động giải trí của người bình thường cũng không nhiều, xem kịch nghe hát cũng không phải thường có, kể chuyện tự nhiên là một môn giải trí tinh thần mà già trẻ đều thích nghe.
Mà theo giọng nói trong sáng hữu lực của người kể chuyện vang lên từ trong trà lâu, khách hàng hội tụ đến bên trà lâu liền càng lúc càng nhiều.
Rất nhanh, trong bộ phận trà lâu đã đầy ngập khách, nhưng người tới nghe kể chuyện vẫn không thấy giảm bớt, ngược lại tụ tập bên ngoài trà lâu nghe chực, cũng có người cầm ra cái băng ghế mua một bình trà tại đó.
Bổn sự của tiên sinh kể chuyện có thể nói là kỹ kinh bốn tòa, chuyện xưa theo miệng hắn xâm nhập khắp cả phố Khánh Nguyên nhìn cũng không rộng lắm.
Gia đinh Mặc phủ mua xong ô mai cũng nhịn không được đến ngoài trà lâu dự thính một hồi.
Mặc phủ, trong thính đường tiền viện, Mặc phu nhân ngồi trên giường nôn ra sạch sẽ cơm trưa vừa mới ăn.
Lão phu nhân ở bên cạnh vừa sốt ruột lại vừa đau lòng.
"Uyển Dung, con trước không vội, chờ một lát lại ăn chút, không thể để trong bụng trống không!"
Mặc phu nhân lấy tay khăn lau miệng, gật đầu nói.
"Mẫu thân, con biết rõ."
"Ài, Mặc gia chúng ta mang thai kỳ lân, nhưng lại là làm khổ người làm mẫu thân như con!"
Mặc phu nhân cười cười, vừa muốn nói chuyện nhưng lại thấy một trận buồn nôn, nha hoàn một bên nhìn nàng án tay lên ngực, vội vàng đưa ống nhổ tới.
"Ọe ọe."
Nôn ra một hồi, Mặc phu nhân mới hòa hoãn lại, nói với người bên cạnh.
"Mẫu thân, con muốn mở cửa hít thở không khí, mẫu thân yên tâm, không sợ lạnh đâu."
Vì sợ Mặc phu nhân bị cảm lạnh, trong đình còn đốt lên lò than, hơn nữa còn mặc quần áo dày cộm, dạng này nếu còn có thể bị lạnh mới là lạ.
Cửa được mở ra, không khí mới lạ đi vào, hòa tan mùi vị nôn mửa vừa nãy, cũng làm cho Mặc phu nhân dễ chịu hơn nhiều.
Lúc vừa mang thai Mặc phu nhân tràn đầy vui mừng hưởng thụ quan tâm, lúc này mới không vài ngày, nàng liền cảm thấy mình sắp bị giam đến hỏng luôn rồi.
"Sao người đi mua ô mai vẫn chưa trở lại?"
"Đúng đấy, phu nhân, để ta đi xem!"
Thải Liên đi tới cửa, lại thấy bên trên hành lang đang có người bưng bình sứ vội vàng chạy tới.
"Lão phu nhân, phu nhân, mua được ô mai rồi."
Gia đinh đặt bình bỏ lên trên bàn, Mặc phu nhân liền mở bình ra lấy một viên nhét vào trong miệng, cảm giác buồn nôn lập tức giảm xuống không ít.
Thải Liên ở một bên oán giận nói.
"Tại sao lại chậm như vậy?"
Gia đinh mua ô mai nhìn lão phu nhân bên cạnh một chút, do dự mà nói.
"Bởi vì…Bởi vì mọi người của tiệm thuốc đi nghe kể chuyện, cho nên chậm trễ một hồi."
Thật ra gia đinh trở về cũng không tính chậm, gã nghe kể chuyện cũng chính là nghe một lát, sau đó trên đường đều là chạy trở về, chỉ là lúc này chột dạ cho nên đành nói dối.
Mặc phu nhân ngược lại cũng không có ý tứ trách tội, mà tò mò hỏi một câu.
"Ngay cả người của tiệm thuốc cũng không trông cửa hàng luôn hả? Kể chuyện gì mà dễ nghe như vậy?"
Trên mặt gia đinh lập tức nóng ran một trận, vội vàng trả lời.
"Phu nhân, ngài không biết đâu, quán trà mới mở trên phố Khánh Nguyên lúc trước một mực không có sinh ý, chưởng quỹ kia không biết mời một vị tiên sinh kể chuyện từ đâu tới."
Nói đến đây, ngữ điệu của gia đinh cũng hơi kích động một chút.
"Ai nha, vị tiên sinh kể chuyện này rất khó lường, hắn mới bắt đầu kể chuyện không bao lâu, phố Khánh Nguyên đều bị người nghe kể chuyện chặn lại, xe ngựa tới cũng phải đi xuống để đuổi người."
Nghe tên gia đinh này nói, lão phu nhân cũng trực tiếp cau mày.
"Nào có khoa trương như vậy, về chậm một hồi liền chậm một hồi, đừng có lấy cớ như thế!"
Gia đinh nhanh chóng giải thích.
"Lão phu nhân, tiểu nhân thật sự không có nói láo, vị tiên sinh kể chuyện kia thật sự lợi hại, hắn dùng ống tay áo hoặc là cây quạt che lên trên mặt một cái, giọng nói chuyện liền biến đổi, cái gì nữ nhân, nam nhân, lão nhân, hài tử, còn có cả gà gáy chó sủa, tất cả đều do một mình hắn dựng lên tiếng."
"Còn có tiên sinh kể chuyện lợi hại như vậy?"
Mặc phu nhân nghe xong cũng cảm thấy vô cùng mới lạ.
"Đúng vậy phu nhân, so với nghe kịch lớn còn đặc sắc hơn cơ, à đúng rồi, tiên sinh kể chuyện kia không chỉ là giọng kể lợi hại, cái gì mà giọng điệu, vui cười tức giận mắng chửi, mặc kệ thân phận người trong chuyện xưa làm gì, hắn liền nói và diễn đúng như thế, quả là chân thần!"
"Cái gì thần cơ?"
Mặc lão gia từ bên ngoài đi tới, mà Tề Trọng Bân phía sau lại do dự một chút, vẫn không có đi vào.
"Tướng công, A Đức đang nói tới một người kể chuyện trên phố Khánh Nguyên, nói rằng rất là lợi hại!"
"Đúng vậy lão gia."
"À, thì ra là thế, hai ngày này ta đi ra ngoài làm việc cũng đã nghe thấy, nói là trong nội thành vừa đến một tiên sinh kể chuyện lợi hại vô cùng, Tề..."
Lúc Mặc lão gia nói nửa câu sau đã phát hiện Tề Trọng Bân không còn bên người, nhìn lại, lão tướng số đứng ở cửa ra vào ra vẻ trấn định, không khỏi cũng thấy có chút buồn cười.
Mặc lão gia ra cửa nói với lão tướng số.
"Tề sư phó, bên ngoài rất lạnh, mời vào trong!"
"Ách, tốt!"
Ở đại phủ nơi nhà cao cửa rộng khác, Tề Trọng Bân nói không chừng còn muốn sĩ diện chút, nhưng ở Mặc gia, lão không nói là cẩn thận chặt chẽ, nhưng cũng là tận lực cẩn thận.
Không muốn lưu lại cho người Mặc gia bất luận ấn tượng không tốt gì.
Tề Trọng Bân vừa tiến đến, Mặc phu nhân đứng lên hành lễ.
"Là Tề sư phó sao, mau mời ngồi!"
Lão phu nhân cũng là nhìn về phía Tề Trọng Bân, người sau chắp tay liên tục gửi tới lời cảm ơn, tiếp đó ngồi xuống bên cạnh một bàn khác.
Gia đình giàu có này quả thật biết hưởng thụ, dù là mở cửa, nhưng bên trong vẫn ấm áp như xuân.
Từ sau giấc mộng ngày đó, người Mặc gia tuy rằng cũng không lộ ra với bên ngoài, nhưng thái độ đối xử với lão tướng số này nhất định là tốt hơn nhiều.
Chính là trên xưng hô cũng tương đối thân thiết hơn một chút, đương nhiên, Tề Trọng Bân biết rõ đây cũng chỉ là một loại cách gọi, cũng không phải nói là đã thật sự bái sư.
"Tề tiên sinh, phù an thần ngài cho quả thật có hiệu quả, mấy ngày gần đây ngủ cũng an tâm hơn nhiều, nhìn khí sắc Uyển Dung hôm nay xem? Thải Liên, châm trà."
Lão phu nhân cười ha hả nói, nhập lại kêu Thải Liên châm trà cho Tề Trọng Bân.
"Lão phu nhân khách khí! Mặc phu nhân sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, nôn nghén bất quá là do thai khí hiển hóa, tư chất hơn người tự nhiên cũng chịu tội hơn người, qua một đoạn thời gian sẽ tốt hơn."
"Lão phu nhân, lão gia, phu nhân, không có việc gì ta liền đi xuống trước."
Gia đinh A Đức đứng đợi cảm thấy lúng túng, liền hỏi một câu như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận