Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 253: Một trò đùa nhỏ (1)

Thông thường mà nói, khi có người chết thì âm sai sẽ đến trước một bước, nhưng cũng có vài loại tình huống đặc thù.
Đó là người chết tự mình rời khỏi, bất đồng ở chỗ là chủng loại âm sai muốn bắt được gọi là hồn bỏ trốn, mà hồn tiêu sái như vị lão bá này thì ngay cả câu hồn tác cũng không cần dùng.
Loại hồn phách này có lẽ nhiều khi vốn cũng bất thường, thế cho nên có đôi khi âm ti chưa hẳn có thể đoán ra được thời gian tử vong của họ.
Dư lão hán này không biết Dịch Thư Nguyên đặc thù sao? Khi còn sống có lẽ không biết, sau khi chết đối mặt sợ là cũng có thể cảm giác thấy cái gì đó, nhưng mà cũng không có đưa ra yêu cầu gì khác.
Sợ là khi còn sống ông cụ cũng hẳn là sớm biết Dịch Thư Nguyên là tiên sinh kể chuyện nổi danh trong thành rồi, thậm chí nơi đó còn được người ta đặt danh xưng là thập lục tuyệt của Minh Châu cơ mà, nhưng ông cụ lại không có tăng tiền thuê nhà lên, thậm chí cũng không đến quấy rầy.
Đúng như những gì lúc mới gặp ban đầu nói, lão tin tưởng Dịch Thư Nguyên, để hắn hỗ trợ chăm sóc khu nhà cũ một chút đã vô cùng thỏa mãn rồi.
Dịch Thư Nguyên mang theo suy nghĩ trong đầu, bước chân đi qua hàng rào vào sân sau đó dừng lại.
Hàng rào nơi này mười phần giống nhau với hàng rào khu nhà cũ Dịch Thư Nguyên thuê ở ngoại ô, đoán chừng đều là do lão bá kia tự mình dựng lên.
Căn nhà bên trong tiểu viện, lão nhân nằm ở trên giường đã không có tiếng động.
Giờ phút này trong phòng ngoài phòng có một số người vây quanh, tam nhi tam nữ, nhỏ nhất cùng lớn nhất có khoảng cách tuổi không nhỏ, vả lại đều đã thành gia lập thất, cũng dẫn theo người nhà tới.
Từng người khóc đến náo nhiệt, ầm ĩ vô cùng, lại tựa hồ như không ai chú ý tới trong nội viện có một người ngoài đi vào.
Vừa rồi Dịch Thư Nguyên còn chưa tới ngoài viện, đã nghe thấy tiếng la hét ầm ĩ bên trong rất là phiền, lúc này lỗ tai càng là ông ông.
"Phụ thân, phụ thân, tại sao người lại đột nhiên buông tay rời khỏi nhân gian vậy!"
"Hài nhi còn không kịp tận sức hiếu thuận với ngài!"
"Giả mù sa mưa."
"Ngươi nói ai giả mù sa mưa?"
"Ai giả người đó biết, tháng trước liền kêu các ngươi tới đây cùng nhau phụng bồi phụ thân, hôm nay phụ thân rời đi thì mới tới!"
"Tháng trước chúng ta cũng đã tới thăm qua rồi, phụ thân vẫn còn rất tốt, chẳng lẽ mỗi ngày đều đợi? Không cần làm việc nữa sao?"
"Lúc này mới tháng mấy, đất cũng vẫn còn đang đông lạnh đấy!"
"Chúng ta không tới nhưng mà đã đưa tiền!"
"Liền hai đồng tiền rách của đám các ngươi?"
"Vậy lão nhị thì sao, gã cái gì cũng không làm, còn có ba tỷ muội bọn họ."
"Đừng cãi nữa đừng cãi nữa."
"Ôi phụ thân, ngài vừa mới đi..."
Có người vẫn còn đang khóc, có người đã rùm beng, giống như trong cuộc cãi nhau này ai giọng lớn hơn người đó liền có lý vậy, Dịch Thư Nguyên nghe xong cũng không nhịn được mà móc móc lỗ tai.
"Tại sao con cái lại có thể như vậy được chứ? Có lẽ chỉ là thời khắc trước mắt này biểu hiện hơi có chút khó coi thôi?"
Một số hàng xóm cũng đứng xung quanh trước cửa nhà hoặc là tụ tập tốp năm tốp ba bên đường nghị luận, nhưng dẫu sao bên đó có người chết, không ai dám tới gần.
"Ngươi là ai?"
Rốt cuộc có người phát hiện Dịch Thư Nguyên ở trong nội viện, người hỏi chính là một nam tử trung niên, đoán chừng là một người con rể nào đó, dù sao cũng không thể nào là nhi tử.
Những người khác lại theo nhao nhao kêu khóc không thôi, hiển nhiên chẳng quan tâm bên ngoài có người khác.
Dịch Thư Nguyên nhìn lại con đường nhỏ trên phố lúc tới, việc này phải giúp đỡ như thế nào đây?
Được rồi, đành dùng phương pháp của mình thôi vậy.
Thế là, đối mặt với câu hỏi trên, Dịch Thư Nguyên hơi thoáng đề cao tiếng của mình một chút, lấy giọng nói rõ ràng mở miệng trả lời.
"Tại hạ họ Dịch, trước đây nhận được Dư lão bá chiếu cố, thuê lại căn phòng cũ ở ngoại ô hai năm, còn thiếu nợ phần lớn tiền thuê, hôm nay là tới để trả bù tiền thuê nhà."
Giọng của Dịch Thư Nguyên nhập lại cũng không quá lớn, nhưng lại truyền rất rõ ràng vào trong tai nhiều người, nghe thấy hắn thiếu tiền ông cụ, không ít người tranh cãi cùng đang khóc thút thít nỉ non cũng đều nhìn lại, ngay cả tiếng cãi vã cũng nhỏ yếu đi.
Vẫn là người đưa ra câu hỏi lại vừa vặn hỏi thêm một câu.
"Không biết ngươi thiếu bao nhiêu tiền thuê?"
Dịch Thư Nguyên liếc nhìn vào trong phòng, nhưng bị người che mất tầm nhìn, chỉ có thể nhìn đến một góc giường chiếu, không nhìn thấy thi thể, hồi đáp.
"Ước chừng 16 tháng tiền thuê, hẳn là 800 đồng."
"800 đồng?"
Có người đi ra khỏi phòng, nhìn Dịch Thư Nguyên từ trên xuống dưới.
"Còn là 16 tháng? Chút tiền ấy cũng có thể thuê phòng ở Minh Châu ấy hả?"
"Đúng vậy, 800 đồng 1 tháng còn không sai biệt lắm, cái này là nhìn thấy phụ thân đã chết, liền mở miệng nói láo đây mà!"
"Nhìn ngươi trông nhã nhặn, tại sao lại có tâm địa như vậy, lời như thế cũng dám nói được ra khỏi miệng?"
Lúc này một hai người nhi tử thân thích cũng xuất hiện.
Khá lắm, vừa nãy làm náo nhiệt cho người ngoài xem, bây giờ lại nhao nhao nhất trí đối ngoại rồi, cũng làm cho Dịch Thư Nguyên âm thầm tặc lưỡi, hiệu quả của chiêu này thật là tốt.
Nhưng mà chút điểm chất vấn ấy đối với Dịch Thư Nguyên đã chịu đựng qua chê bai tẩy lễ của internet thì ngay cả cái rắm cũng không tính, mà ở trong mắt của người bên cạnh, tầm nhìn của Dịch Thư Nguyên thủy chung bị trong phòng hấp dẫn, thỉnh thoảng còn thấy hắn nhíu mày một chút.
"Này, ngươi hết nhìn đông tới nhìn tây ngó cái gì đấy?"
"A?"
Dịch Thư Nguyên phảng phất giống như mới hoàn hồn trở lại, nhìn đám nhi tử của ông cụ.
"A cái gì mà a? Đang nói tới việc tiền thuê đấy, tiền thuê một năm rưỡi không thể nào chỉ có 800 đồng được, dựa theo giá thị trường thành Minh Châu, ít nhất cũng phải hơn mười mấy lượng!"
Vãi chưởng, giá tiền này cũng coi như là công phu sư tử ngoạm rồi, Dịch Thư Nguyên nhịn không được nhìn nam tử nói chuyện, đây chính là vị vừa nãy cãi nhau lớn tiếng nhất.
"Ta nói vị huynh đài này, cái giá thị trường này của ngươi là tính gian phòng tốt có sân có giếng ở bên trong thành Minh Châu đi, căn nhà ta ở vừa xưa cũ lại ở ngoài ngoại ô, mùa đông khó có thể tránh gió lạnh, mùa hè không thể xua đuổi muỗi, trong nội viện cũng không có giếng, muốn dùng nước phải tự gánh, tới lui trong thành cũng vài dặm đấy."
"Hoang vắng lâu như vậy, Dịch mỗ còn giúp chỉnh đốn coi chừng chỗ ở rồi, 800 đồng quả thật là thấp, nhưng hơn 10 lượng không khỏi quá mức!"
Nghe người trước mắt nói có lý có cứ, xuất khẩu thành thơ như vậy, lại nhìn cách ăn mặc này, hẳn là người có học thức.
Mấy người nhi tử trong nội viện hình như cũng thấy quả thật hơi quá.
"Ách cái này…Như này đi, 800 đồng thì ít quá, ngươi cho tám lượng bạc đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận