Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 485: Tiên trong tranh (1)

"Tào thần tướng, Dịch mỗ nhớ ngươi từng nói Vân Thúy Tiên Ông đã lâu không lộ diện rồi đúng không?"
Nghe Dịch Thư Nguyên hỏi, Tào Ngọc Cao suy tư một lát mới mở miệng đáp.
"Quả thật là như thế, ngay cả thiên tiên lệnh cũng không có khí cơ dẫn dắt, nhưng tiên nhân sở trường ẩn giấu, lâu không xuất thế cũng là bình thường."
"Ngay cả đệ tử gặp chuyện không may cũng không hiện thân?"
"Tiên đạo huyền diệu khó giải thích, có người tiêu sái tự tại giống như tiên sinh, cũng có người bảo thủ không chịu thay đổi.”
“Có lẽ Vân Thúy Tiên Ông cho rằng đây chính là kiếp số của đệ tử, cho dù thật sự thân tử đạo tiêu cũng sẽ không hiện thân, Tào mỗ thân là Lôi Bộ Thiên Thần, coi như nhận thức điểm này."
Thạch Sinh ngồi trên ghế gắp đồ ăn nghe thế lập tức nhìn Dịch Thư Nguyên.
"Sư phụ, tương lai con và sư đệ gặp chuyện không may, ngài sẽ không đứng ngoài mặc kệ chứ?"
Dịch Thư Nguyên nhìn Thạch Sinh một chút, tưởng tượng nếu đệ tử của mình gặp chuyện không may, hắn hy vọng đệ tử có thể chính diện ứng kiếp mà qua, nhưng nhất định sẽ bí mật giúp đỡ, không có chuyện khoanh tay đứng ngoài chẳng quan tâm.
Nhưng tất nhiên Dịch Thư Nguyên sẽ không nói suy nghĩ trong lòng ra, chỉ lập lờ nước đôi trả lời một câu.
"Còn phải xem tạo hóa của các ngươi."
"Chắc chắn sư phụ sẽ giúp đỡ con!"
Thạch Sinh lộ ra một nụ cười, gắp một miếng thịt gà đưa vào trong miệng, có thể rõ ràng nhìn thấy bốn chữ vô ưu vô lự trên mặt.
Hôi Miễn đang chuyên tâm đối phó một cái đùi gà lớn bỗng nhịn không được ngẩng đầu nhìn Tào Ngọc Cao hỏi.
"Nếu như Tào thần tướng đã nhận thức như vậy, tại sao lại đi tìm Công Tôn Dần, dù sao có vượt qua được một kiếp này hay không cũng là việc của bản thân y."
Tào Ngọc Cao nở nụ cười.
"Hôi đạo hữu cho rằng như thế nào là kiếp? Như thế nào là độ kiếp? Nếu như đây thật sự là kiếp số của Công Tôn Dần, như vậy Tào mỗ ra tay tương trợ, chẳng lẽ không thể tính là một chuyển cơ định trước trong kiếp sao?"
Hai mắt Dịch Thư Nguyên sáng ngời, thật ra từ trên trình độ nhất định nào đó, lời của Tào Ngọc Cao rất phù hợp với tâm cảnh của Dịch Thư Nguyên.
Cái gọi là thiên số kiếp nạn, cũng không phải là đã hình thành thì không thay đổi, tiến vào trong kiếp số của người khác thì có thể lý giải là can thiệp, nhưng cũng chưa hẳn không thể nói rằng đây là một bộ phận của lịch kiếp.
"Tào thần tướng nói rất đúng!"
Đúng lúc này, một chỗ trong phường Văn Hoa mơ hồ có linh khí dị động, chút động tĩnh ấy rất dễ dàng bị xem nhẹ bỏ qua, nhưng Dịch Thư Nguyên và Tào Ngọc Cao một mực lưu ý tới bên đó tự nhiên không thể nào không thấy.
"Tư Tử Xương xuất quan!"
"Ừ."
Cùng lúc, tĩnh thất trong gian nhà nhỏ phường Văn Hoa, Tư Tử Xương chậm rãi mở mắt.
Sau khi tỉnh lại, Tư Tử Xương thoáng cảm ứng tình huống của bản thân, cuối cùng thở ra một hơi.
"Phù."
Lực lượng tinh thần đã được khôi phục hơn phân nửa, cũng khiến cho trạng thái của Tư Tử Xương tốt hơn nhiều, không còn tiều tụy như trước.
Đồng thời cũng làm cho Tư Tử Xương hậu tri hậu giác hiểu rõ, trước đây mình nguy hiểm bao nhiêu, chính mình một mực không nghỉ ngơi, mà ma niệm lại một mực sinh trưởng, cứ tiếp tục tiêu hao như thế, xém chút nữa xảy ra chuyện lớn.
Còn bây giờ tâm thần sáng tỏ tinh thần sung mãn, trên mặt Tư Tử Xương khôi phục vẻ thong dong của tiên nhân, tự cảm thấy đã hoàn toàn áp chế ma niệm trong lòng.
Nhưng đây không phải là thời điểm cân nhắc đến những điều này, Tư Tử Xương đứng dậy, nhìn một tấm họa quyển trống đặt ở bên tường.
"Hừ!"
Sau khi hừ lạnh một tiếng, họa quyển trống rỗng bị Tư Tử Xương vẫy tới trong tay, hộp kiếm bên tường cũng bay tới đeo ở sau lưng, sau đó mới đi ra cửa.
Tư Tử Xương không phải cảm thấy hoàn toàn khôi phục mới từ trong thiền định tỉnh lại, mà đã nhận ra một tia biến số.
Tia biến số đó có khả năng là hôm nay mới phát sinh, nhưng cũng có lẽ bởi vì lực lượng tinh thần của gã có chỗ khôi phục cho nên mới có nhận thấy.
Tư Tử Xương theo khuynh hướng là cả hai đều có, dù sao gã cũng có chút uy lực còn lại, đủ để chấn nhiếp một chút thời gian, mà bây giờ có thể là đã có chút nhịn không được, hơn nữa lực lượng tâm thần của gã khôi phục, đúng lúc phát giác được biến hóa.
Gió đã bắt đầu thổi, đưa Tư Tử Xương bay lên trên không, lướt qua trên phố Đông phóng thẳng đến phương xa.
Rất hiển nhiên, Tư Tử Xương căn bẳn không hề phát giác được Dịch Thư Nguyên cùng Tào Ngọc Cao trong tửu lâu nào đó trên phố Đông, nhưng mà hai người sau dĩ nhiên là thấy được Tư Tử Xương thi pháp rời đi.
"Khí thế của Tư đạo hữu có chút lăng lệ ác liệt!"
Tào Ngọc Cao không khỏi nói một câu như vậy, Hôi Miễn bên cạnh lại lộ ra lo lắng.
"Tiên sinh, có khi nào đối phương lại muốn tới Nguyệt Châu thư viện đoạt chữ của ngài không?"
"Còn không đến mức đấy!"
Dịch Thư Nguyên nhìn xuống tửu lầu phía dưới.
"Tiểu nhị, tính tiền!"
"Tới ngay! ".
Một tên tiểu nhị vội vàng lên chạy đến cửa sổ trên lầu, lại thấy bên đó vậy mà không còn ai, trong lòng lập tức giật mình không thôi.
Ăn cơm chùa?
Tiểu nhị chạy đến bên cạnh bàn, phát hiện chén đĩa trên bàn đã được ăn sạch sẽ, hình như một chút đồ ăn thuận tiện cầm đi cũng đã bị đóng gói rồi, may mà góc bàn có đặt lại chút bạc.
"Cũng không biết có đủ hay không."
Tiểu nhị thò đầu ra cửa sổ nhìn quanh một cái, sau đó cầm lấy bạc vụn cùng mấy đồng tiền trên bàn, lo lắng không yên đi xuống dưới lầu, kết quả khi đến chưởng quầy tính toán, thế mà lại nhất trí cùng giá rượu và thức ăn, thậm chí còn thừa mấy đồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận