Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 139: Lời quân tử (1)

Buổi sáng rút thăm, buổi chiều bắt đầu tỷ thí, từng trận tỷ võ đều có người hai phe triều đình cùng võ lâm giám sát, đương nhiên cũng không thiếu được sự tham gia của cao thủ các phương cùng thân bằng hảo hữu của người tỷ thí.
Quy tắc tỷ thí thật ra rất đơn giản, ngoại trừ không thể hạ độc ra, không có bất kỳ quy tắc nào khác, trên lý luận thì binh khí quyền cước toàn bộ đều tự do, thậm chí có thể sử dụng ám khí.
Nhưng tuy rằng không giới hạn những loạt thủ đoạn ám khí như là phi tiêu cương châm, lại không thể sử dụng các loại ám tiễn cùng với cơ quan, phải là dựa vào công lực bản thân ném ra mới được thừa nhận.
Thành nam, biên giới sườn núi loạn thạch, giờ phút này chỉ là bên ngoài sân bãi của nơi này liền có mấy trăm người vây quanh, đám người A Phi cũng ở chính giữa những người này, mà bên trong tràng tỷ võ, đang có hai gã võ giả được xác định tỷ đấu.
Chiêu thức của người thi đấu đều vô cùng lăng lệ ác liệt, tốc độ giao thủ thật nhanh, khinh công cũng vô cùng cao minh.
Hai người di chuyển trong đống loạn thạch nhấp nhô giống như giẫm trên đất bằng, quyền chưởng giao thoa, khí kình bay tứ tung.
Song phương đều muốn tốc chiến tốc thắng, bởi vì ai cũng biết tiếp đến còn có ác chiến, cho nên sau khi kết thúc thăm dò thường thường rất nhanh sẽ phân thắng bại.
Một người trong đó cuối cùng vẫn là kỹ cao hơn một bậc, gắt gao chế trụ tay phải mà đối thủ thuận, sau đó một kích thò tay điểm một cái vào ngực người kia, đồng thời vào thời khắc thân hình đối phương bất ổn, nhanh chóng bóp chặt cổ họng người kia.
"Đa tạ rồi!"
Sau đó người thắng rất có phong độ chắp tay, kẻ bại tuy rằng không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể tự nhận, đồng dạng chắp tay sau đó rời đi.
Mạch Tỉnh Hoa ở một bên bình phẩm nói.
"Hai người này công phu cũng vô cùng vững chắc, người thất bại kia nếu như có thể làm gì chắc nấy cũng sẽ không thua nhanh như vậy, đến cùng vẫn là trẻ tuổi khí thịnh, Phi nhi nhớ kỹ, chớ gấp chớ vội."
"Hài nhi đã biết."
Một tên quan võ nhìn đám người nói.
"119, 120, tiến lên ! ".
Bên này toàn bộ thân nhân bằng hữu của A Phi hoặc căng thẳng hoặc kích động.
A Phi hành lễ với trưởng bối sau đó đi nhanh về phía võ quan triều đình, mà một phương hướng khác cũng đi tới một người tuổi còn trẻ, đối phương thoạt nhìn tràn đầy tự tin.
"Trao đổi danh hào!"
"Thanh Châu, Mạch Lăng Phi!"
"Thừa Thiên phủ, Lập Hòa Môn, Vu Vạn Bân!"
Lúc nói chuyện, sắc mặt A Phi tương đối bình tĩnh, Vu Vạn Bân lại nhìn A Phi từ trên xuống dưới, không phải là danh môn đại phái gì, mặc dù là một tiểu nhân vật, nhưng vẫn không nên khinh địch thì tốt hơn.
"Vào trận..."
Theo hai người trẻ tuổi tỷ thí tiến vào sườn núi loạn thạch, quan võ triều đình lập tức hô.
"Bắt đầu ! ".
Sau một khắc, A Phi từ tĩnh gấp động, trong chốc lát đã lướt qua sáu bảy hòn đá lao đến Vu Vạn Bân.
Thật nhanh!
Không chỉ riêng đối thủ, nội tâm của toàn bộ người đang xem cuộc chiến đều có ý nghĩ này.
Con ngươi Vu Vạn Bân co rụt lại, trong chốc lát huy chưởng công tới, đã thấy A Phi đồng dạng tung một chưởng đánh tới.
"Bành ! ".
Sau một kích, cánh tay phải Vu Vạn Bân mất sức, toàn thân chấn động, A Phi lại mượn lực trở mình bay lên, lấy trạng thái ngã lộn nhào rất nhanh tung quyền chưởng tấn công về phía dưới, trong chốc lát đánh ra mấy chiêu, bức đối thủ chỉ có thể đồng dạng toàn lực nghênh đón.
Chỉ là một công đối một công này, hai tay Vu Vạn Bân đã gân cốt đau đớn, hòn đá dưới chân cũng đã bị đạp ra vết nứt.
Vu Vạn Bân ra sức dùng song chưởng ngăn cản A Phi, sau một khắc liền dùng chưởng chống xuống đất vận kình đá lên, bị hai tay A Phi một thức mượn lực lật đến sau lưng, tay trái chấn động đánh ra một kích nện người về, tay phải một chưởng đánh vào hậu tâm Vu Vạn Bân.
"Bành..."
Vu Vạn Bân trực tiếp bị đánh cho nằm sấp bay ra sân bãi, người giãy giụa trên mặt đất muốn đứng lên mới phát hiện mình đã thua.
"Hừ!"
Vu Vạn Bân hung hăng nện vào mặt đất, gã chưa có phát huy ra bổn sự đã thua rồi.
"Đa tạ!"
A Phi chắp tay hành lễ.
Ánh mắt của toàn bộ người xung quanh nhìn về phía A Phi đều thay đổi, công kích thật bén nhọn, trước sau cộng lại chưa tới năm chiêu liền đánh bại người của Lập Hòa Môn, hơn nữa tuyệt đối có lưu dư lực.
Mạch A Kha đã hét rầm lên.
"Đại ca thắng rồi, đại ca thắng rồi ! ".
Phía tây thành, giờ phút này Đoạn Tự Liệt cũng đang giao đấu cùng người khác, rừng trúc không tính là quá dày đặc, nhưng ảnh hưởng rất lớn đến trường thương phát huy, chỉ bất quá gã xuất thương như rồng, lực đạo kinh khủng, khiến cây trúc mấy trượng trước người trực tiếp bị quét đứt.
Quét quét quét...
Từng đoạn trúc đứt giống như biến thành rất nhiều chuôi trường thương, theo Đoạn Tự Liệt cùng nhau tấn công về phía đối thủ.
Thực lực đối phương rõ ràng kém quá nhiều, một thanh Quỷ Đầu Đao mệt mỏi ứng phó những đoạn trúc bay tới, lúc thấy rõ trước mắt, mũi thương đã đến cổ họng.
"Đa tạ."
Đoạn Tự Liệt nói xong cũng rút thương, kết quả đối thủ vậy mà lập tức vung đao tấn công tới, nhưng Đoạn Tự Liệt một bước đá vào chuôi thương, báng thương như hóa tàn ảnh đánh vào bắp chân đối thủ.
"Bành..."
"Rắc rắc..."
"A..."
Âm thanh xương bể nát cùng tiếng kêu thảm thiết vang lên, Đoạn Tự Liệt cũng không nói thêm lời, ánh mắt ngoài rừng trúc cũng nhìn ra được thắng bại.
Đi ra khỏi rừng trúc, Đoạn Tự Liệt nhìn tới cánh rừng nơi xa, một cây đại thụ đang rung mạnh, lá cây nhao nhao rụng xuống, hiển nhiên cũng có cao thủ đang xuất chưởng.
Ngày tỷ võ đầu tiên đến hoàng hôn kết thúc, tổng cộng quyết ra hơn sáu trăm người thắng trận, có trận tỷ đấu kết thúc rất nhanh, có trận lại từ lúc bắt đầu một mực đánh tới lúc mặt trời lặn, vào lúc sắc trời lờ mờ dưới tình huống song phương hầu như kiệt lực mới miễn cưỡng phân ra thắng bại.
Thẳng đến buổi chiều ngày thứ ba, ba nghìn người thắng vòng thứ nhất toàn bộ xuất hiện, tiếp đó mới bắt đầu đợt rút thăm thứ hai.
Nhân số tham dự quá nhiều, thật sự là có chút kinh khủng, đây là đã hạn định người dưới 40 tuổi, vả lại còn thêm tình huống là người vừa độ tuổi không có tham gia.
Thời gian ba ngày, Dịch Thư Nguyên chạy khắp bốn phương trong thành, quan sát rất nhiều cuộc tỷ thí, gặp được rất nhiều hảo thủ võ lâm trẻ tuổi.
Mặc dù chỉ là võ giả so đấu, nhưng ở trong mắt Dịch Thư Nguyên đồng dạng đều đặc sắc muôn phần, nhất là một số võ giả còn đột phá bên trong nghịch cảnh, cái loại bộc phát không có dấu hiệu này vô cùng sặc sỡ loá mắt.
Đương nhiên, trong quá trình tỷ thí cũng khó tránh khỏi ngoài ý muốn rồi, song phương tỷ võ đánh ra chân hỏa khó tránh khỏi sẽ hạ tử thủ, huống chi còn có tình huống chạm mặt cùng với người vốn không thể đối phó.
Trong ba ngày, người bị thương lấy ngàn mà tính, người chết cũng gần trăm người, đây là dưới kết quả đã được khống chế.
May mà dưới sức mạnh của triều đình tham gia, không hề thiếu đại phu, hơn nữa cũng có rất người đã biết võ công lại rành y thuật hỗ trợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận