Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 489: Đột nhiên ngự kiếm (1)

Mà đêm hôm nay, tất nhiên Trịnh Dĩnh cũng sẽ không tiếp tục đi tới căn phòng cách vách, mà ở lại ngủ cùng.
Chẳng qua khi hết thảy bình tĩnh trở lại, rốt cuộc lý trí của Dương Bản Tài cũng chiếm cứ thượng phong, sau thời khắc dục tiên dục tử, đủ loại mọi việc xảy ra lúc trước đều lộ ra không bình thường.
"Trịnh cô nương, vừa xong là ngươi đẩy ta bay trở lại trên giường sao?"
"Ân công."
Trịnh Dĩnh nhẹ giọng hô hoán một câu, trong khi nội tâm đang do dự, Dương Bản Tài lại nghiêng người tự nói.
"Thật ra cô nương là một cao thủ võ lâm, võ công cũng rất giỏi, nhưng mà tên ác nhân truy sát ngươi lại càng giỏi hơn đúng không? Hay là báo quan đi, chỉ cần triều đình ra tay, giang hồ khách cũng sẽ không dám lỗ mãng!"
Nhìn Dương Bản Tài nghiêm túc phân tích giúp mình, Trịnh Dĩnh không khỏi nở nụ cười.
Nụ cười này lại khiến Dương Bản Tài ngẩn ngơ, bàn tay không nhịn được lại muốn lộn xộn, nhưng bị Trịnh Dĩnh bắt lấy.
"Ân công, thân thể quan trọng, hăng quá hoá dở."
"A."
Nhưng mà Trịnh Dĩnh lại cầm tay chậm rãi đưa tới ngực, bốn mắt nhìn nhau, sau đó chầm chậm mở miệng.
"Mệnh số ân công không giống người thường, thật ra ta cũng là tìm kiếm trong Đông Lư hồi lâu, vạn bất đắc dĩ mới tìm được ân công tương trợ."
Mặc dù Dương Bản Tài là người có học thức, nhưng kỳ thật bản thân cũng là người khá mê tín, ít nhất lúc trước là như vậy, y không ngờ nữ tử cùng giường sẽ nói ra lời như thế.
"Mệnh số? Haha, nếu như mệnh số của Dương Bản Tài ta thật sự bất phàm, cũng sẽ không lăn lộn tới tình trạng bây giờ. Phụ mẫu qua đời, công danh vô vọng, không vợ không con, là một kẻ vô tích sự."
Nói xong, Dương Bản Tài lộ ra vẻ chờ mong và lo lắng không yên nhìn người bên gối.
"Trịnh cô nương, ta và ngươi đã phát sinh quan hệ phu thê, lúc trước ngươi lại nói mình không có chỗ nương tựa, nếu không ghét bỏ, không bằng..."
Dương Bản Tài ấp a ấp úng lại thủy chung không nói ra câu cuối, Trịnh Dĩnh nhìn bộ dáng của y, duỗi một ngón tay ra đặt lên trên bờ môi của y.
"Ân công, vẫn là nghỉ ngơi trước đi."
"Ừm, nên nghỉ ngơi."
Thật lâu về sau, tựa như hai người đều đã ngủ rồi, nhưng Dương Bản Tài lại mở mắt, tiếp đó bỗng nhiên thò tay "Ba!" tự tát cho mình một cái.
Dương Bản Tài à Dương Bản Tài, ngươi đây là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn muốn thân thể người ta, được một tấc lại muốn tiến một thước, còn muốn tiến sâu hơn!
Lại trôi qua một hồi, rốt cuộc Dương Bản Tài ngủ rồi Trịnh Dĩnh mới mở mắt.
"Ân công, ta cũng không thích hợp làm thê tử của ngươi, càng không thể giúp ngươi nối dõi tông đường, mắc nợ ngươi ta sẽ đền bù thật tốt."
!
Khi Dương Bản Tài đang vui đến quên cả trời đất trong tranh vẽ, Tư Tử Xương ngồi xếp bằng trong miếu thổ địa lại không yên ổn.
Mặc dù nhắm mắt yên tĩnh ngồi thiền, nhưng Tư Tử Xương lại cảm giác xung quanh tựa như xuất hiện một chút bóng chồng, càng có một chút tồn tại đặc thù hiện thân bên trong bóng chồng, chậm rãi tới gần phía gã.
Biểu hiện giả dối, đều là biểu hiện giả dối! Không thể kinh hoảng, không thể rối loạn!
"Cạch cạch cạch."
Hộp kiếm để ngang trước mặt Tư Tử Xương bắt đầu không ngừng run run, đại biểu cho tâm cảnh hỗn loạn của gã.
Ngoài miếu, một lão giả cầm gậy đứng ngoài cửa sổ nhìn vào bên trong, thần sắc kinh hãi run rẩy, sát ý của vị tiên trưởng đó thật nặng nề.
Ngắn ngủi chưa tới 10 ngày, hầu như tất cả yêu tà lớn nhỏ trong ngoài Đông Lư đều bị vị tiên trưởng bên trong giết hết.
Thậm chí gặp gỡ cô hồn dã quỷ hấp thu dương khí người lạ, mặc kệ cố ý là vô tâm gây nên, căn bản đều sẽ không chờ Âm sai xử lý, lập tức hồn phi phách tán dưới thân kiếm.
Thế nên thổ địa công cũng không dám tiếp cận Tư Tử Xương, ngày bình thường trong miếu có khách dâng hương nhổ đàm gần đó cũng khiến cho thổ địa công căng thẳng không thôi, sợ mấy vị khách dâng hương bị phi kiếm gọt đầu.
Cũng vào trong đêm mưa Kinh Trập, Dịch Thư Nguyên đáp mây từ xa bay đi Đông Lư thành, chậm rãi hạ xuống bên ngoài miếu thổ địa.
Sau khi đến đây, Dịch Thư Nguyên cũng phát giác được vị trí chỗ ở của Tư Tử Xương có một cỗ sát ý, hiển nhiên trong khoảng thời gian vừa qua tuy rằng gã ở trong miếu, nhưng cũng không có nhàn rỗi.
Dịch Thư Nguyên không khỏi nhíu mày, ma niệm của Tư Tử Xương lại nặng hơn rồi!
Không thể nào, rõ ràng tâm thần mới khôi phục, tại sao lại chuyển biến thành xấu như vậy?
Ngoài miếu, hình như thổ địa công cũng có chỗ phát hiện, độn thổ đến ngoài miếu, nhìn thấy trên đường nhỏ xuất hiện hai người một lớn một nhỏ đi trong mưa.
Mưa to hạ xuống trên thân hai người, sau đó chảy từ trên quần áo xuống, rõ ràng không có thi thuật tránh nước, nhưng tựa như nước mưa chỉ thân cận với hai người bọn họ một chút, không hề lưu lại dấu vết làm ướt áo.
Không có yêu khí hay thần quang, cũng tuyệt đối không là phàm nhân, khả năng đại khái là tiên nhân!
Còn Dịch Thư Nguyên sau khi thổ địa công hiện thân đã chủ động chắp tay hành lễ trước, Thạch Sinh cũng học ngay theo.
"Bái kiến thổ địa công."
"Bái kiến thổ địa công công!"
Thổ địa công không dám chậm trễ, vội vàng đáp lễ.
"Tiểu thần bái kiến hai vị tiên trưởng, không biết nhị vị tới đây là có chuyện gì?"
"Có phải trong miếu có một vị tiên tu?"
Nghe Dịch Thư Nguyên hỏi như vậy, thổ địa công thở dài một hơi, quả nhiên là đến tìm vị bên trong.
"Có có có, mời tiên trưởng đến!"
Thổ địa công đích thân dẫn đường, cửa viện nhanh chóng mở ra, dẫn Dịch Thư Nguyên và Thạch Sinh đi vào trong miếu, đứng trước chánh điện đóng chặt cửa, tựa như có thể thấy bộ dạng Tư Tử Xương ngồi xếp bằng bên trong.
"Tiên sinh, người nọ càng ngày càng nghiêm trọng hơn!"
Hôi Miễn mới mở miệng, mơ hồ lộ ra một tia yêu khí nhỏ khó thể ngửi, thổ địa công đột nhiên cả kinh, nhìn tới đầu vai Dịch Thư Nguyên.
Yêu quái?
Không tốt!
"Keng ! ".
Một tiếng kiếm ngân vang lên từ trong chánh điện miếu thổ địa, chớp mắt, kiếm quang xuyên thấu qua khe cửa, lóe lên một cái đã đến gần trong gang tấc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận