Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 567: Còn chưa kết thúc (1)

Ngày hôm sau vào lúc trời vừa hừng đông, trước giờ mão trên Thiên Giới.
Dịch Thư Nguyên theo Tào Ngọc Cao đạp mây bay lên trời, đến lúc tới trước bậc thang trời, phía Đông mới bắt đầu xuất hiện vầng mặt trời, đứng từ xa xa cũng có thể nhìn thấy phía ngoài thiên môn có không ít thần tướng ở đó.
Lúc đáp mây đi qua Thiên Môn, rất nhiều thần quan cùng thiên binh đều nhìn qua bên trên đám mây, tất nhiên nhận ra Tào Ngọc Cao một trong những Lôi Bộ ngũ tướng, và người tóc hoa râm bên cạnh hắn là Dịch Đạo Tử.
"Đông đông đông tùng tùng tùng."
Tiếng trống rung trời vang lên, tiếng trống trời lần này có ý nghĩa hoàn toàn khác biệt với lần trước, khắp nơi trên Thiên Giới hiện ra từng đạo tia sáng, nhao nhao bay về hướng Thần Tiêu bảo điện.
Trong nội cung Thiên Đình, tình hình hoàn toàn bất đồng so lúc này so với Dịch Thư Nguyên tới lần trước, có thể nói khắp nơi đều có thần quang, khắp nơi đều có khí tức hương hỏa.
Khi Dịch Thư Nguyên cùng Tào Ngọc Cao bay đến trước Thần Tiêu Bảo Điện, toàn bộ Thần Tiêu Bảo Điện đều chìm trong ánh sáng rực rỡ, trên các bậc mây có đông đúc rất nhiều thiên binh cùng thần quan.
"Nhiều thần quan như vậy!"
Hôi Miễn nằm trên vai Dịch Thư Nguyên sợ hãi thán phục, mà Dịch Thư Nguyên cũng cảm thấy như thế, đến ngay cả tên hắn cũng không gọi hết được.
Đám mây trực tiếp rơi xuống trước cửa ngoài của Thần Tiêu bảo điện.
"Cho mời Dịch Đạo Tử vào điện ! ".
"Dịch tiên sinh mời!"
Tào Ngọc Cao nói một câu, đi cùng Dịch Thư Nguyên vào Thần Tiêu bảo điện, phía trong điện phủ cực rộng lớn, từ vân đài cao đến thấp khắp nơi đều đứng đầy các thần quan đủ mọi chức vụ.
"Gặp qua thần quân!"
Dịch Thư Nguyên chắp tay, coi như là lễ ra mắt, Thiên Đế gật đầu, duỗi tay sang một bên.
"Làm phiền Dịch Đạo Tử làm chứng, lãm rõ kiếp số lần này, để kẻ gây ra kiếp nạn phải chịu trừng phạt đúng tội!"
Dịch Thư Nguyên nhẹ gật đầu không nói gì nữa, đi về một bên.
Giờ khắc này, Thiên Đế lần nữa mở lời.
"Đấu Bộ nguyên quân, Cửu Thiên lôi soái, Vũ Khúc tinh quân, Thủy Đức tinh quân!"
Bốn thần quan bước ra từ trong đám người, khom người hành lễ về bên trên.
"Có chúng thần!"
Thiên Đế đứng dậy, bình tĩnh nói.
"Lệnh các người một lần nữa đi đến Đông Hải mời Long Quân tới đây, nếu gã không tới cũng phải bảo long tộc phái người đến, tránh tới lúc đó bọn họ lại nói chúng ta đổ oan cho bọn họ."
Hiện giờ Dịch Thư Nguyên lại nghĩ, thật ra long tộc không phải là không nhận tội của Hồng Úy, nhưng mà lần này đi mới đúng là cần thiết, chỉ là long tộc có lẽ sẽ cảm thấy nhục nhã.
Nhưng Dịch Thư Nguyên tin tưởng, long tộc lần này nhất định sẽ phái người đến, nếu không thì bọn họ chính là đang trốn tránh thực tế.
"Chúng thần nhận lệnh!"
Bốn gã thần quan đạp trên một đạo lưu quang lập tức đi ra khỏi Thần Tiêu bảo điện, thẳng tới Đông Hải.
Tiếp đó, Thiên Đế lại tiếp tục hạ xuống mấy đạo mệnh lệnh, thần quan các bộ phận vào chỗ, các nơi cơ mật vào chỗ, khí cơ Thiên Đình cùng Tinh Đấu có liên quan, nhiều thần quan cũng không chỉ ngồi một chỗ ở Thần Tiêu bảo điện mà nhao nhao rời bước ra khỏi Thiên Cung, bay về phía vân đài Thiên Môn.
Vân đài rộng lớn gần Thiên Môn ngoại trừ các tầng mây trên đài ở tất khắp các phương trên dưới ở tầng ba khắp nơi đều là vần thần quang vô tận, tựa như một mảnh hào quang.
Với tư cách một người có liên quan, Dịch Thư Nguyên chỉ muốn tùy tiện tìm một góc hẻo lánh đứng là được rồi, nhưng mà Thiên Đế hiển nhiên không nghĩ vậy, mời hắn đứng ở vị trí trung tâm quan sát thẩm phán.
Tiếp theo chính là đợi người bên long tộc đến.
Đến buổi tối hôm đó, chân trời xa xa phía Đông truyền tới một tiếng rồng ngâm, một cỗ cảm giác áp bách nhàn nhạt từ nơi xa tiếp cận đến.
Đầu tiên, là các thần quan đi Đông Hải đáp xuống bên ngoài Thiên Cung, sau đó là thấy được ở phía chân trời xuất hiện rất nhiều giao long đạp mây cưỡi sương mù.
Cầm đầu là một gã nam tử lớn tuổi mặc áo bào Phương Tâm Khúc Lĩnh màu tím, đầu đội Thông Thiên Quan, chòm râu màu vàng nhạt dài đến ngực, một đôi mắt đầy nội liễm từ xa xa quét tới, tạo cho người khác một loại áp lực to lớn.
Đợi đến khi tới gần Thiên Môn, từng con giao long bay trên không nhao nhao hạ xuống hóa thành hình người, thế mà Long Quân thật sự đích thân đến, giao long hộ tống trên dưới hơn 100 con, đám người Giang Lang từng chiến đấu với thần quan cũng có mặt ở đó.
"Tiên sinh, chắc không có đánh nhau đâu ha?"
Dịch Thư Nguyên nói nhỏ một câu.
"Ngươi cho rằng, ngươi với ta nói chuyện bọn họ sẽ không nghe được sao?"
Hôi Miễn lập tức câm miệng, cẩn thận chui vào cổ áo Dịch Thư Nguyên.
Tình thế hiện giờ khác với suy nghĩ của Hôi Miễn, thậm chí khác luôn cả suy nghĩ của Dịch Thư Nghiên, long tộc đến đây nhìn qua thì có vẻ như giương cung bạt kiếm cùng với thần quan, nhưng ngược lại khí tức của Long Quân rất bình tĩnh, một đám long tộc phía sau từng bước một đi theo gã đến vân đài.
Tới khi Long Quân đến gần Thiên Đế, toàn bộ thần quan ngoại trừ mấy vị thần vừa phục mệnh trở về đều không có ai lên tiếng.
Đây chính là một Chân Long chân chính hiếm có trên thế gian, rõ ràng không phóng thích bất luận khí tức gì, nhưng theo gã từng bước tiếp cận, Dịch Thư Nguyên vẫn cảm nhận được một loại áp lực.
Chỉ là Dịch Thư Nguyên từ trước đến nay rất biết điều chỉnh tâm tình, vốn tính của hắn cũng không phải tranh cường háo thắng, huống chi hiện giờ hắn còn được coi như một bệnh nhân, cảm thấy áp lực thì cảm thấy áp lực, tâm tình buông lỏng lộ ra vẻ tự nhiên.
Dù sao thời điểm nên tranh đoạt cũng đã tranh đoạt xong.
Cho nên tình huống bây giờ chính là, thần quan các phương thần sắc căng thẳng, một đám long tộc sắc mặt nghiêm túc, nhưng Thiên Đế thì ánh mắt bình tĩnh, Long Quân tựa như nhàn nhã dạo chơi.
Dịch Thư Nguyên cầm quạt xếp trong tay, một bên nhìn thần quan các phương một bên nhìn tất cả long tộc, suy nghĩ xem cảm thụ trong lòng của bọn họ thế nào, tự hỏi về sau nên viết sách thế nào.
Nương theo tâm ý hoạt động mạnh, Dịch Thư Nguyên thậm chí thỉnh thoảng cầm quạt vỗ nhè nhẹ vào lòng bàn tay.
Mãi đến khi Long Quân tiến gần, Dịch Thư Nguyên mới hơi nghiêm mặt, thu quạt xếp vào trong tay áo, mà Long Quân vẫn đang một mức nhìn Thiên Đế lúc này cũng liếc mắt nhìn sang Dịch Thư Nguyên, chắp tay với hắn.
"Chắc hẳn ngươi chính là Dịch Đạo Tử đúng không? Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy, nghe nói ngươi thế mà lại dùng Sơn Hà Xã Tắc đồ cưỡng chế kiếp số lần này, bổn quân cực kỳ khâm phục!"
Dịch Thư Nguyên không dám chậm trễ, lập tức chắp tay đáp lễ.
"Không dám nhận, Dịch mỗ đồng dạng cũng nghe qua uy danh của Long Quân!"
Nói xong, Dịch Thư Nguyên còn liếc mắt nhìn ra Giang Lang phía sau lưng Long Quân không xa, nhất định là gia hỏa này đã nói chuyện về Sơn Hà Xã Tắc đồ cho Long Quân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận