Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 539: Thiên Long vẫy đuôi (1)

Dịch Thư Nguyên biến thành chim họa mi, bay lượn đậu lên một cành cây nhỏ trên cây đại thụ, hòa theo nhịp gió núi và cành cây đong đưa.
"Chít chít ! chít chít ! ".
Tiếng chim họa mi hót hai tiếng vang lên, khiến cho một số con chim gần đó đang ngậm côn trùng bay trở về tổ phát hiện có đồng loại kỳ lạ, nhưng thấy nó đậu ở bên khác vừa rỉa lông vừa hót, cũng không quan tâm nó nữa, vẫn là đút cho chim non ăn quan trọng hơn.
Dịch Thư Nguyên cảm thấy mới lạ nhìn qua một hồi, đột nhiên cảm giác con sâu nhỏ bị đút cho chim non ăn, hình như cũng khá là hấp dẫn.
Phải chăng cảm giác thích ăn côn trùng của Hôi Miễn cũng giống như thế này?
Nhưng Dịch Thư Nguyên không thể nào thử đi bắt côn trùng ăn, hắn đạp móng nhảy khỏi cành cây, vỗ cánh bay cao.
Thiên Đấu Sơn là một địa phương tuyệt đẹp, lấy bản thân hóa thành hoa mi bay lượn trong núi, nhìn qua chẳng khác gì một con chim bình thường, nhưng ngược lại cảm giác bản thân nhỏ bé rất rõ ràng.
Từ trời cao nhìn xuống vạn vật trong núi, sự sống sinh linh cùng với chuyển động linh khí đều theo quy luật, sinh linh sinh sôi phát triển cùng hết thảy linh khí vận hành trong núi đều có được quy luật tương quan, bên trong bốn mùa ngày xuân sinh cơ là kém nhất.
Một tiếng chim ưng rít gào bình thường vang lên, nhưng lúc này Dịch Thư Nguyên nghe thấy nội tâm lại đập loạn, thậm chí có cảm giác sợ hãi lấn chiếm.
Giác quan mách bảo hắn, phía trên có một con mãnh cầm đang xà xuống, một cái miệng ưng há sẵn cùng một vuốt nhọn đang nhắm đến chính mình.
"Vù vù."
Một tràng tiếng gió rít truyền tới, chim họa mi linh hoạt vỗ cánh thoát khỏi vuốt nhọn, lão ưng vồ hụt lướt qua bên cạnh chim họa mi, sau đó đập mạnh cánh bay khỏi.
Chim ưng nhìn quanh, mãi vẫn không hiểu tại sao chim nhỏ đáng lẽ phải ở trong móng nó lại biến mất.
Chim họa mi cũng dần dần hạ thấp độ cao, đối với chim nhỏ sống ở núi mà nói bay trên độ cao như thế này có hơi nguy hiểm.
Dịch Thư Nguyên vừa bay vừa nhìn về phía con chim ứng mới bay đi, cho dù hiện giờ hóa thành chim nhưng tất nhiên hắn cũng không đến nổi đi sợ một con ưng bình thường, nhưng một tiếng ưng rít vừa xong lại để lại cho hắn ấn tượng rất sâu.
Có lẽ bởi vì hắn đang biến thành họa mi? Có lẽ vậy, chắc do thông linh tiếng ưng rít dưới thân thể chim họa mi nên sợ.
Tiếng rít gầm khi nãy vẫn còn lắng đọng trong tâm trí của Dịch Thư Nguyên, thậm chí còn khiến hắn liên tưởng đến vài thứ.
Trong thoáng chốc, giống như xuất thần nhìn về chín tầng trời mây, một tràng gầm rít làm nức đá, trong khoảnh khắc phá vỡ gió bão. !
Một lúc lâu sau, chim họa mi bay qua một tòa núi đứt gẫy, bay qua nơi từng là chiến trường của một rồng một yêu, bây giờ đã được sắc xanh bao phủ.
Chim nhỏ bay về ngọn núi cao phương xa, đậu lại trên thân cây đại thụ ở đỉnh núi.
"Chít chít ! ".
Nghe tiếng chim hót, một lão đầu đang ngồi ghế mây dưới tán cây tỉnh lại.
Lão cầm lấy chén trà trên bàn dây leo, hớp một ít, nhìn qua cây đại thụ, không biết từ lúc nào trên cây có một con họa mi bay tới, đang đứng đó chải vuốt bộ lông.
"Ài ôi! Không ngờ lại ngủ quên mất, tiểu tử, ngươi đến đây lúc nào vậy?"
"Chít chít, thu ! ".
"Ha ha ha."
Lão đầu cười cười, tựa như lão có thể cảm nhận được tâm tình chim nhỏ đang vui, nhìn tới người đàn ông dưới gốc cây, đối phương đã ngủ rất lâu.
"Ngủ đi ngủ đi, ngủ một giấc cũng tốt, thức dậy mọi đau khổ đều tan biến. Sau khi thức dậy cũng nên hiểu rõ thiên ngoại hữu thiên, tính ra Thiên Đấu Sơn chúng ta ngươi là kẻ có cơ duyên tốt nhất, haha."
Lão đầu nở nụ cười, lời này của lão tựa như nói cho bản thân mình lại tự như nói cho hán tử nghe.
"Không phải như vậy sao, ngươi rất thích hung tàn tranh đấu, chẳng biết trời cao đất rộng, lớn gan giao chiến với long tộc rồi trọng thương, lại không ngờ nhân họa được phúc, được một viên tiên đan.”
“Chậc chậc chậc. Cũng không biết khi nào thì Dịch Đạo Tử tiên trưởng tới, ta nên tiếp đãi như thế nào mới không chậm trễ."
"Chít chít ! ".
Chim nhỏ trên đầu cành hót hai tiếng, lão đầu tự nói tự trả lời hình như hơi chán, không khỏi nhìn về phía chim nhỏ.
"Nhìn ngươi tuy rằng ngây thơ, nhưng lại biết rõ nơi đây linh khí hội tụ mà bay đến, tương lai có lẽ sẽ có linh tính, lão phu tâm tình tốt, lại đây chén trà này cho ngươi uống!"
Nói xong, lão đầu lại lấy ra một cái ly, nhấc lấy ấm trà trên bàn rót vào chén nhỏ, chén trà âm ấm bốc khói, không ngờ lại có một cỗ linh khí nhàn nhạt chìm nổi trong nước.
Hoa mi trên cây thật sự bay xuống dưới, đậu ngay cạnh chén nhỏ bên, khiến ánh mắt lão đầu không khỏi sáng lên.
Khá lắm, vậy mà nhìn lầm, có thể nghe hiểu cũng có thể cảm nhận được linh khí, rõ ràng đã có linh tính!
Chim nhỏ dùng mỏ nhọn uống nước trà, tựa như chim chóc ngày thường dừng bên suối nhỏ uống nước.
"Ài, nghe hiểu càng tốt, có thể trò chuyện cùng lão già ta, ngươi nói xem Dịch Đạo Tử tiên trưởng có khó tánh không? Nếu như tiếp đãi không chu toàn khiến tiên trưởng tức giận, vậy không cần phải đợi Thiên Đế xử lý, một cái tát là có thể đập nát căn cơ của ta ra rồi...!"
"Chít chít."
"Chắc không đâu chắc không đâu, Quân hầu tốt xấu gì cũng là người ra tay cứu giúp Mặc tiểu tiên trường, còn cho tiên đan, không biết tiên trưởng còn có thể nguyện ý chỉ dẫn một lần nữa hay không đây?”
Lão đầu "Chậc" một tiếng.
"Có lẽ ta quá tham lam rồi."
Đúng lúc này, mí mắt của hán tử dưới tán cây khẽ động, khí tức trên thân thể cũng dần dần phát sinh biến hóa, từ nặng nề lười biếng chậm rãi hóa thành linh động.
"Oáp."
Hán tử ngáp một cái, dụi mắt, hiển nhiên đã tỉnh lại.
"Ối. Lão đằng đầu, ngủ ngon quá!"
Hán tử vừa nói vừa vặn người vặn cổ, hắn chưa cần mở mắt đã biết lão đầu đang bên cạnh.
Lão đầu lập tức vui mừng, buông chén trà vội vàng chạy đến gốc cây, vừa định nói gì đó bỗng một giọng nói từ chiếc bàn dây leo bên cạnh chuyền đến.
"Tỉnh vừa đúng lúc nha!"
Hán tử cùng lão đầu giật mình, một người mở mắt, một người kinh ngạc quay đầu.
Thấy ngay một nam tử khoác áo ngoài xanh đen, bên trong mặc một bộ quần áo vàng nhạt đứng cạnh bàn, tóc dài màu xám trắng cột cao trên đỉnh đầu, vui vẻ cầm chén trà nhìn qua bên này.
"Ngài là, ngài là Dịch Đạo Tử tiên trưởng?"
Lão đầu thoáng cái phản ứng lại, nhất định là Dịch Đạo Tử đến rồi!
Dịch Thư Nguyên khẽ gật đầu, chắp tay khom người khẽ hành lễ về phía gốc cây.
"Dịch mỗ đa tạ Quân hầu và lão trượng ra tay cứu giúp Thạch Sinh, kẻ làm sư phụ hắn như ta vô cùng cảm kích!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận