Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 147: Cũng không phải chỉ là bánh vẽ (1)

Cười cười, Dịch Thư Nguyên bỗng nhiên phát giác một chút cổ quái, sau đó nhíu mày suy tư một lát, lập tức liền hiểu rõ trong lòng.
Tiếp theo liền không khỏi thấp giọng thốt ra một câu "Vãi chưởng".
Dịch Thư Nguyên cho là thời gian mình tu luyện không hề dài, dẫu sao nãy trời mới vừa sáng.
Kết quả giờ phút này sau khi tâm niệm rõ ràng liền mới biết, từ lúc hắn ngồi xuống trong kho sách đến giờ, đã trôi qua rất lâu rồi, hiện giờ đã là vài ngày từ sau đêm hôm đó.
"Khó trách nói trong núi không có năm tháng..."
Nhưng mà nghĩ lại, quả nhiên trở lại kho sách là rất đúng, trôi qua nhiều ngày như vậy cũng hoàn toàn không có ai quấy rầy.
Giờ phút này tâm cảnh của Dịch Thư Nguyên tự tại, cũng không cố chấp với việc thắng bại bên thành Nguyệt Châu, thậm chí cũng không vội đi nhìn thẻ trúc.
Ngược lại là lấy ra khối nhuyễn ngọc cùng với thanh đao khắc từ nơi hẻo lánh trên giá sách ra, đến bây giờ hắn rốt cuộc có thể khắc chữ rồi.
Nhưng Dịch Thư Nguyên cũng không trực tiếp khắc chữ bên trong kho sách, mà lấy thẻ trúc cùng một ít gì đó, đặt vào trong bao vải buộc cùng một chỗ, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Ngoài Đồng Tâm Lâu, tiểu nhị đang ngồi trên ghế đẩu ngoài cửa nghỉ ngơi.
Lúc này sắc trời vẫn còn sớm, cộng thêm gần đây thương khách đến từ bên ngoài cũng không nhiều, càng có rất nhiều người địa phương đều đi qua thành Nguyệt Châu tham gia náo nhiệt, cho nên trong khoảng thời gian này sinh ý của Đồng Tâm Lâu cũng không có tốt như ngày xưa.
Bất quá khi tiểu nhị nhìn thấy Dịch Thư Nguyên từ trên đường đi tới, ngay lập tức liền tỉnh táo tinh thần, đứng dậy đi ra bên ngoài vài bước chào hỏi hắn.
"Dịch tiên sinh, ngài không có đi tới thành Nguyệt Châu sao? Có muốn ăn chút gì đó không?"
"Đi qua rồi, nhưng mà không nhìn thấy tranh, nội thành cũng chen lấn quá đông đúc, cho nên trở về cho khỏe."
Chưởng quầy đang đối chiếu sổ sách nghe thấy đối thoại bên ngoài, sau khi thấy Dịch Thư Nguyên vào cửa liền mang theo khuôn mặt tươi cười chào đón.
"Dịch tiên sinh tới thật là sớm, có ăn chút gì đó không?"
Dịch Thư Nguyên nhìn lướt qua bảng hiệu treo đồ ăn hình vuông phía sau quầy, mang theo vui vẻ nói.
"Bát trân mỗi thứ tới một món, lại thêm hai ấm tự nhưỡng Đồng Tâm Lâu, sau khi làm xong đặt vào hộp giúp ta, ta muốn mang đi."
Chưởng quầy gật đầu, căn dặn tiểu nhị lập tức về phía sau nhà bếp chuẩn bị, sau đó lại nhìn về phía Dịch Thư Nguyên.
"Dịch tiên sinh, trước ngồi xuống uống tạm chút trà, hiện giờ trong lầu không có người nào, ngài ngồi tạm một hồi, hoặc là quay về huyện nha, một hồi ta liền phái người đưa qua cho ngài?"
"Ta ngồi ở đây chờ một hồi được rồi."
Dịch Thư Nguyên nhìn qua đại sảnh, trực tiếp ngồi xuống trước một bàn không người, sau đó lấy ra khối nhuyễn ngọc sơn cảnh cùng với đao khắc từ trong bao vải ra, tường tận xem xét khối ngọc thạch.
Khối nhuyễn ngọc này ở bộ phận đầu cũng đã được gọt ra một khu vực bằng phẳng, phần đuôi mỹ cảm cũng là do tự nhiên hình thành, không cần tạo hình nhưng lại cũng rất là dễ nhìn.
Lúc trước là chưa nghĩ ra khắc cái gì, dẫu sao Dịch Thư Nguyên không có ý định khắc tên thật lên, hiện giờ ngược lại đã suy nghĩ minh bạch.
Không quan trọng cuồng vọng, cũng không quan tâm hèn mọn, nghĩ tới đâu liền khắc ra là được.
Dịch Thư Nguyên không có chút do dự, cũng không cần vẽ khuôn mẫu trước ở trên mặt ngọc, hạ khắc đao xuống bắt đầu khắc dấu.
Từng mảnh vỡ theo đao khắc của Dịch Thư Nguyên huy động rơi xuống bên dưới, vết tích khắc cũng từ cạn đến sâu.
"Phù phù..."
Dịch Thư Nguyên nhẹ nhàng thổi, bột phấn trên đầu ngón tay cùng với mặt ngọc theo một hơi thổi bay ra bên ngoài, hình thức văn tự ban đầu của mặt trước con dấu cũng dần dần hiện ra.
Một tên tiểu nhị cầm theo trà nóng đi tới, đến bên người Dịch Thư Nguyên mở chén nhỏ ra, rót nước pha trà cho hắn.
"Dịch tiên sinh, ngài uống trà."
"Ừ, đa tạ."
Dịch Thư Nguyên đáp lại một câu, vẫn chuyên chú với chuyện trước mắt như cũ, tiểu nhị kia tò mò quan sát.
Lúc này dấu vết chữ còn không quá rõ ràng, cộng thêm khắc dấu là chữ phản, tức là chữ ngược lại để ấn xuống sẽ thành thuận, cho nên tiểu nhị căn bản không nhìn ra khắc được chữ gì.
"Dịch tiên sinh đang khắc ấn đó à?"
"Đúng vậy."
"Tay của ngài thật là vững!"
Dịch Thư Nguyên liếc mắt nhìn tiểu nhị, sau đó lại tiếp tục khắc xuống, trong miệng nói.
"Ngọc tốt, không muốn hỏng mất, tự nhiên phải cầm chắc một chút."
Tiểu nhị gật đầu, đặt ấm trà xuống sau đó liền đi bận rộn việc của mình, bên kia chưởng quầy nhìn Dịch Thư Nguyên đang khắc con dấu ở đó cũng không quấy rầy nữa, tự lo việc mình gẩy gẩy bàn tính tính toán.
Thật ra người trong tửu lâu cũng không gặp qua người khắc ấn, Dịch Thư Nguyên cũng chưa từng thấy qua những người khác khắc ấn, song phương đều không ý thức được trực tiếp khắc như vậy cũng là một loại khảo nghiệm đối với việc con dấu ổn định cùng với lưỡi đao khắc.
Trên thực tế, tay của Dịch Thư Nguyên cũng không chỉ là ổn định, hơn nữa dáng vẻ cũng ổn trọng, mỗi một lần khắc đao đảo qua trên nhuyễn ngọc, dấu vết cũng rất sâu.
Cộng thêm nắm bắt đối với góc độ cùng vị trí ở trong lòng, cho nên tốc độ khắc con dấu của Dịch Thư Nguyên thật nhanh, càng có từng sợi pháp lực dọc theo khắc đao dung nhập vào con dấu.
Cái gọi là con dấu, từ trên trình độ nhất định liền đại biểu chính mình, cho nên tuy rằng này con dấu không phải pháp khí luyện chế, lại thực sự có liên hệ không giống bình thường cùng Dịch Thư Nguyên.
Cho nên trong quá trình khắc con dấu, giữa tâm thần Dịch Thư Nguyên cùng với con dấu liền sinh ra một loại rằng buộc đặc thù.
Ước chừng chưa tới nửa giờ sau, từng đợt mùi đồ ăn truyền ra từ phía hậu trù cũng càng lúc càng trở nên nồng nặc.
Lúc tiểu nhị cầm một cái hộp cơm đi ra từ phía sau rèm nhà bếp tới trước mặt, Dịch Thư Nguyên cũng thu khắc đao vào.
"Dịch tiên sinh, đã chuẩn bị xong đồ ăn!"
Chưởng quầy bên quầy hàng gọi một câu, Dịch Thư Nguyên nhẹ nhàng phủi bụi phấn trên quần áo cùng với mặt bàn, sau đó đứng dậy.
Người bên ngoài cho rằng Dịch Thư Nguyên bất quá là tạm thời gián đoạn khắc dấu, nhưng kỳ thật chỉ vẻn vẹn công phu gần như một lát như vậy, một con dấu đã được khắc hoàn thành.
Thấy Dịch Thư Nguyên đi tới, chưởng quầy cười ha hả mở hộp cơm ra đặt hai bầu rượu vào.
"Dịch tiên sinh, thời điểm mang đi tận lực không được lắc lư, coi chừng đổ nước ra ngoài."
"Ừm, bao nhiêu tiền?"
Nụ cười của chưởng quầy càng rực rỡ một chút.
"Tổng cộng 420 đồng."
Có hơi đắt, nhưng Dịch Thư Nguyên cảm thấy đáng giá, hắn đã được phát qua hai đợt lương bổng, có thể trả được, liền thống khoái mà lấy túi tiền đặt lại một ít thỏi bạc lên trên quầy.
Chưởng quầy hô "chờ một chốc" sau đem cân bạc, lại tìm rồi thối lại cho Dịch Thư Nguyên hơn mười đồng tiền dư.
"Dịch tiên sinh đi thong thả!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận