Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 236: Đến từ nơi nào? (2)

Trong phòng sinh, tâm tình của mọi người rốt cuộc đã ổn định lại, chỉ là lúc nhìn Dịch Thư Nguyên, tất cả mọi người tránh không được phát ra một loại kính sợ từ trong nội tâm.
Dịch Thư Nguyên đi tới bên giường, nhẹ gật đầu về Mặc phu nhân suy yếu, sau đó nhìn hài nhi đẹp đẽ được bọc mỏng nằm ở một bên.
Lúc này hài nhi đã ngừng khóc, phía dưới ngọn đèn dầu, một đôi mắt đen nhánh xinh đẹp tò mò nhìn hết thảy trong phòng, nhìn cái thế giới mới không giống với mẫu thai trong mắt mình.
"Oa oa, còn nhớ rõ ta không?"
Dịch Thư Nguyên duỗi một ngón tay ra trêu đùa hài tử, hài tử vươn cánh tay nhỏ như củ sen ra ôm lấy mười ngón của Dịch Thư Nguyên, phát ra một trận cười anh anh.
Nhưng mà động tác này cũng không phải là hài nhi thật sự còn có ký ức, bất quá là trẻ mới sinh có linh giác nhạy cảm, cảm nhận được khí tức tiên vận của Dịch Thư Nguyên, cảm thấy thoải mái dễ chịu tự nhiên mà thôi.
Nhưng cho dù vẻn vẹn là như thế, cũng chọc cho Dịch Thư Nguyên lộ ra nụ cười tự nhiên.
Thật đáng yêu!
Đứa nhỏ này chẳng những có sức sống hơn xa so với hài nhi bình thường, cũng không giống rất nhiều trẻ mới sinh có nhiều nếp nhăn.
"Để ta nhìn xem, để ta nhìn tôn nhi của mình xem ! ".
Giờ phút này Mặc lão phu nhân cầm quải trượng được người đỡ lấy nhanh chóng đi tới, người còn chưa tới, giọng nói hưng phấn đã truyền đến.
Đom đóm trong đình viện cùng mùi quế hương làm lão phu nhân liếc mắt, nhưng lúc này trong lòng bà không thiết tha chuyện khác.
"Ài, lão phu nhân, là âm phòng."
Cửa vào có gia phó nhắc nhở lão phu nhân.
"Không quan tâm được nhiều như vậy!"
Mặc lão phu nhân quanh năm ăn chay cung phụng thần nhân, theo lý thuyết phải kiêng kỵ phòng sinh, nhưng lúc này Mặc lão phu nhân cũng không nghĩ được nhiều đến thế.
Sinh từ ban ngày đến tận tối, lại là mưa to gió lớn, cộng thêm sấm sét vang dội, hung hiểm trong đó có thể nghĩ, lão phu nhân cầu thần bái Phật, đã cầu nguyện hơn nửa ngày.
Giờ phút này nghe được tin tức tốt, Mặc lão phu nhân chỉ muốn sớm tận mắt nhìn thấy tôn nhi của mình.
Dịch Thư Nguyên rút ngón tay về, tránh ra vị trí bên giường, khẽ gật đầu đối với người xung quanh.
Lúc này, Mặc lão phu nhân mới nhảy vào trong phòng, Mặc lão gia vội vàng đi qua nâng đỡ, đồng thời không quên cười nói ra tin vui.
"Mẫu thân, là một nam hài!"
"Mẫu thân!"
Mặc phu nhân trên giường cũng hô một tiếng, Mặc lão phu nhân nhanh chóng đi lên nói.
"Uyển Dung, con nằm yên, nằm yên, vất vả cho con rồi! Một đời này sinh hài tử chính là đi một vòng quanh Qủy Môn Quan."
Mặc lão phu nhân nói xong đã đến bên giường, nhìn thấy được hài tử mới sinh kiện kiện khang khang tỏa sức sống ra bốn phía, trên mặt đã cười nở hoa.
"Ài ôi!, thật là một tiểu tử mập mạp! Thưởng, bà đỡ, nha hoàn, hạ nhân trong phủ, tất cả đều có phần thưởng lớn! ".
"Cảm tạ lão phu nhân!"
"Cảm tạ lão phu nhân!"
Đám người bà đỡ mừng rỡ đáp lại.
Lần đỡ đẻ hôm nay thật sự là đã trải qua vài lần biến đổi, đến lúc này chỉ thể nói có rất nhiều cảm khái, càng là có một loại may mắn đã kiên trì đến cuối cùng.
"Điểm tâm, điểm tâm tới rồi ! ".
A Đức hô rất lớn tiếng, giống như sợ người khác không nghe được vậy, đi cùng với gã còn có mấy gia đinh và đầu bếp.
Điểm tâm vốn là thời khắc chuẩn bị, lúc này bất quá là hâm nóng lại là xong.
Người trong phòng ngoài phòng đều có, ngay cả Dịch Thư Nguyên cũng cầm hai chén, một chén cho mình, một chén cho Tề Trọng Bân đến giờ phút này vẫn còn có chút hoảng hốt.
Lúc Dịch Thư Nguyên dẫn theo Tề Trọng Bân đi ra khỏi Mặc phủ, thời gian đã là nửa đêm.
Người Mặc phủ đều đã nghỉ ngơi, trong thành Minh Châu cũng đã yên tĩnh trở lại, mà đom đóm trên bầu trời cũng đã sớm tan hết, chỉ là đầu đường cuối ngõ thỉnh thoảng vẫn còn có hai ba con bay lên bay xuống.
Lúc này Tề Trọng Bân có chút lo được lo mất, lại có chút hối hận vừa nãy ở sân sau Mặc gia không có chém đinh chặt sắt trả lời vấn đề kia.
"Đi theo ta, vừa mới gây ra động tĩnh lớn như vậy, lúc này hết thảy đều kết thúc, về tình về lý đều phải đi tiếp kiến một chút!"
Tiếp kiến? Tiếp ai?
Tề Trọng Bân trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trong miệng lại cung kính đáp một tiếng "Vâng".
Dù sao chỉ cần Dịch tiên trưởng không đuổi ta đi, vậy ta liền cứ như tên vô lại mà đi theo thôi!
Về phần chuyện nhận hài tử Mặc gia làm đồ đệ kia, Tề Trọng Bân căn bản cũng không cần suy nghĩ, hiện giờ trong đầu của lão đã chất đầy chuyện khác, lão tự cảm giác mình có chút si tâm vọng tưởng, nhưng lại cảm thấy có vài phần khả năng, hình như, biết đâu, có lẽ.
Vô hạn mơ màng của Tề Trọng Bân rất nhanh im bặt mà dừng, bị một cỗ cảm giác hưng phấn thay thế.
Bởi vì Tề Trọng Bân phát hiện, chính mình đang cùng với Dịch Thư Nguyên lăng không lên cao, được một cơn gió màu xanh lá nâng lên.
Nếu như không phải cưỡng ép khắc chế, giờ phút này Tề Trọng Bân sợ là đã phải kêu lớn lên một tiếng.
Phi thiên, là một loại tiêu chí nào đó trong lòng mỗi một người theo đuổi tiên nhân!
"Ài, không có kêu lên sao!"
Trên đầu vai Dịch Thư Nguyên, Hôi Miễn lộ ra có chút ủ rũ, nó vốn cảm thấy Tề Trọng Bân chắc chắn sẽ tương tự cùng nó lúc trước, hô to gọi nhỏ.
Mà nghe thấy âm thanh khác lạ, Tề Trọng Bân liền giật mình, nhìn qua bên phía Dịch Thư Nguyên, thấy được một con chồn nhỏ nhô đầu ra ngoài.
Tề Trọng Bân có biết con chồn này, nhưng không ngờ nó rõ ràng có thể miệng phun tiếng người.
Yêu quái?
"Hừ, tính ngươi thức thời, cũng không há mồm hô to yêu quái!"
Tề Trọng Bân theo bản năng che miệng, lão xém chút nữa liền gọi ra.
Dịch Thư Nguyên liếc mắt nhìn một lớn một nhỏ này, tục ngữ nói lão ngoan đồng và lão ngoan đồng, lúc này Tề Trọng Bân thật là có chút loại cảm giác này.
"Không dám không dám, ở bên người tiên trưởng, tự nhiên cũng là tiên tu!"
Ánh mắt Hôi Miễn sáng lên, đúng vậy nha, hiện giờ ta cũng coi như là tu tiên đạo, tại sao không thể là tiên tu? Nó lập tức liền nhìn thấy Tề Trọng Bân hình như thuận mắt hơn.
"Ha ha ha ha, trẻ con dễ dạy!"
"Phốc ha ha."
Hôi Miễn nói lung tung, làm cho Dịch Thư Nguyên liền cười ra tiếng, hát tay áo quét qua, mang theo Tề Trọng Bân cùng nhau rơi xuống vùng đất ngoài miếu Thành Hoàng.
Đại Thành Hoàng của Minh Châu giống như là đã sớm chờ đợi ở đây rồi vậy, một mình một thần liền đứng ở ngoài miếu.
Tề Trọng Bân không nhìn thấy, Dịch Thư Nguyên cầm cây quạt ra chỉ về phía trán lão một chút, truyền vào một cỗ linh khí đặc thù.
Trong mắt Tề Trọng Bân, giờ phút này ngoài miếu Thành Hoàng im lặng, sắc thái trong mắt lão vài lần mơ hồ lại rõ ràng, dần dần hiện ra một thân ảnh cao lớn đầu đội miện quan, một thân thần quang rạng rỡ không giận mà uy.
"Kẻ hèn Dịch Thư Nguyên, gặp qua Thành Hoàng đại nhân."
"Hôi Miễn bái kiến Thành Hoàng đại nhân! Ây, tiểu tử họ Tề, nhanh hành lễ."
"Ách! Tề Trọng Bân, bái kiến Thành Hoàng đại nhân!"
Đại Thành Hoàng Minh Châu, đồng dạng không dám chậm trễ, trịnh trọng đáp lễ với Dịch Thư Nguyên.
"Nguyên lai là tiên sinh kể chuyện nổi danh trong thành, là người trong tiên đạo, Hoàng Giản Sung thành Minh Châu, gặp qua Dịch tiên sinh!"
Dịch Thư Nguyên thu hồi hai tay giải thích một câu.
"Sự tình tối nay đột nhiên phát sinh, coi như là đã quấy nhiễu rồi, cho nên đặc biệt tới đây để tạ lỗi!"
"Dịch tiên sinh nói quá lời, cảnh đẹp lần này đừng nói là phàm nhân khó thấy, chúng ta cũng đã là lâu không được nhìn, chưa nói tới cái gì quấy nhiễu! Không biết tiên hào của tiên sinh là gì?"
Đây là muốn hiểu rõ lai lịch của Dịch Thư Nguyên, chỉ tiếc Dịch Thư Nguyên tự học tiên đạo đến nay, chính là tự học tự ngộ, cho nên khi báo ra tiên hào "Dịch Đạo Tử" này, Thành Hoàng cũng chỉ là ghi nhớ nhiều thêm một cái tên mà thôi.
Vốn cũng chính là theo lễ tiết tới đây để tiếp kiến, sau khi chào hỏi cũng không có việc gì, liền nói từ biệt.
Sau đó hai người Dịch Thư Nguyên lại đến trước miếu thổ địa, ngoài miếu này không chỉ là một mình thổ địa công, còn có một nữ tử với ánh sáng mông lung.
Dịch Thư Nguyên liếc mắt liền nhìn ra đối phương chính là Thuận Thiên nương nương, miếu thờ này có ở khắp nơi, vậy mà pháp thân lại rõ ràng ở đây, cũng làm hắn cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Về sau cũng chỉ là khách sáo hàn huyên mà thôi.
Sau khi xong việc tối nay, Dịch Thư Nguyên mới mang theo Tề Trọng Bân trực tiếp trở về chính căn phòng nhỏ mình thuê ở ngoại ô.
Mà quỷ thần trong thành lại đang tỉ mỉ suy nghĩ tiên nhân nhìn thấy hôm nay.
Dịch Thư Nguyên - Dịch Đạo Tử, đến từ nơi nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận