Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 545: Gia hỏa này cũng xứng? (1)

Thế gian có rất nhiều danh sơn, rất nhiều địa danh nổi tiếng, Thiên Đấu Sơn hiển nhiên cũng không được coi quá nổi danh.
Trước khi đến đây Dịch Thư Nguyên chưa từng nghe qua cái tên này, nhưng chí ít cũng nói lên Thiên Đấu Sơn không phải nơi ai ai cũng biết.
Nhưng khi đã đến Thiên Đấu Sơn, cảm giác của Dịch Thư Nguyên đối với Thiên Đấu Sơn đã trở nên đặc biệt, hơn nữa cũng với lão đằng đầu và Tiêu Dũng thâm nhập vào sâu hơn, lại thêm sau khi thấy gốc tiên thảo và thông linh, nương theo loại cảm giác đó là sự nghi ngờ càng tăng dần.
Nơi đó quả thật không tệ, hơn nữa còn có tiên thảo hấp thu linh khí đang chớm nở, tuy rằng nhìn lão đằng đầu chỉ thiếu chút nữa là được, nhưng hiển nhiên lực lượng trong tay vẫn chưa đủ, khoảng cách này chính là ranh giới giữa thiên với địa.
Một nơi ưu mỹ như vậy lại không có sơn thần?
Trong núi không thể tự bồi dưỡng ra một sơn thần cũng đành, vậy mà Thiên Đình cũng không xen vào?
Tuy rằng Dịch Thư Nguyên cũng xem như hiểu luật trời, trên nguyên tắc Thiên Đình không can thiệp vào chuyện thủy thần, sơn thần tự thành, nhưng nếu gặp thời điểm thích hợp cũng sẽ trợ giúp một chút, thuận thế gom nơi đó về trướng cai quản của Thiên Đình, có điều chẳng được mấy phương Thiên Đình làm việc đó.
Dịch Thư Nguyên hiểu rõ tình hình hiện tại, Thiên Đấu Sơn chí ít đã gần nghìn năm chưa có Sơn Thần, xa hơn nữa thì là thời gian Thiên Đình cũ bị lật đổ tái thiết lập tân Thiên Đình.
Việc này lúc trước Dịch Thư Nguyên đã nói chuyện cùng với lão đằng đầu, nhưng bọn họ cũng chẳng thể hiểu lý do.
Đương nhiên, Lão đằng đầu tự cho rằng bản thân rất bình thương, nhưng Dịch Thư Nguyên lại để tâm tới.
Nói không chừng phải lên Thiên Đình một chuyến, điều tra sổ sách một phen mới làm rõ được, "dân bản xứ" của Thiên Đấu Sơn chưa hẳn là đã rõ ràng.
Nếu như có thể, Dịch Thư Nguyên sẽ đề cử lão đằng đầu làm Sơn Thần của Thiên Đấu Sơn, không chỉ bởi vì lão đã cùng Tiêu Dũng cứu Thạch Sinh, cũng không chỉ vì mớ tiên thảo và linh thảo trên núi, mà do một phần Dịch Thư Nguyên có linh cảm.
Đương nhiên, hiện giờ Dịch Thư Nguyên muốn tới nhất vẫn là Hồ Trường Phong.
Trong Đông Hải, bên một rặng đá san hồ, ánh mặt trời chiếu rọi xuống, khiến cho rặng lớn san hô sặc sỡ màu càng thêm lung linh, dưới nước khắp nơi đều có mảnh vụn ánh sáng tạo thành vân nước, thập phần xinh đẹp.
Nơi này có một bãi san hô ngầm dưới nước, một con giao long màu lam nhạt râu dài đang nằm phơi nắng ở đó, chục mét dưới nước sâu đối với giao long mà nói cũng như vũng nước cạn, nhưng nơi này phơi ánh nắng ấm áp khiến hắn rất dễ chịu.
Giao long này chính là Ma Dạ, lúc tâm tình không được tốt gã sẽ tới đây nằm sấp một ngày hoặc vài ngày, thời điểm tới đây nằm sấp trên một ngày như vậy hoặc là vài ngày, xua tán mây giông, phơi nắng cũng có thể giám bớt nóng nảy trong lòng.
Một con cá sặc sỡ bơi ngang đầu giao long, tựa hồ xem râu rồng thành côn trùng nhỏ, mổ vài cái lại phát hiện chỗ "đá ngầm" đột nhiên xuất hiện một khe hở, bên trong lộ ra đôi mắt màu hổ phách làm con cá giật mình.
Giao long mở mắt, áp lực và nộ khí trong lòng theo long khí toàn bộ phóng thích.
Lúc này, khắp rặng san hô xuất hiện một trận sóng kích, toàn bộ tôm cá đều không thấy tung tích, trốn được đều trốn đi hết.
Tên khốn nạn Hồng Úy, chuyện gì cũng đổ lên người ta, lần trước rõ ràng là tự bị Linh Bảo trong lôi đánh cũng nhắc tới ta, tên cẩu vật này muốn làm gì chẳng lẽ ta lại không biết?
"Ùm... bò..."
Giao long râu dài kêu một tiếng, chấn động một mảnh thủy vực, bọt biển rung chuyển.
Tức thì tức, nhưng Ma Dạ lại cũng không thể bộc phát, cũng may vì chuyện lần này hắn không cần tiếp tục đi theo bảo vệ tên "giao long tạp nham" Hồng Úy nữa.
Rõ ràng bị giáng chức, tiền đồ tối hơn trước kia nhưng Ma Dạ lại không thấy tức.
Nhưng khi vừa nghĩ tới "giao long tạp nham" miệng rồng của Ma Dạ lại toát ra một đường cong.
Bởi vì bây giờ Hồng Úy đã mất đi phân nửa vảy rồng, trước khi tới lần lột xác tiếp theo sẽ không thể tốt hơn được, mà mỗi lần giao long lột xác đều không hề dễ dàng, có thể ví như là tu vi tiến nhanh.
Nếu như có quyết đoán thì có thể rút vảy ra mọc lại cũng được, nhưng hiển nhiên đối phương không có cái gan như vậy.
Trong khoảng thời gian này không biết là con giao long nào đã truyền ra danh hiệu "tạp nham giao long" nhục nhã, làm cho lần nào Ma Dạ nghe thấy đều phải tặc lưỡi vừa lòng.
Ài, cũng không biết cái tên xui xẻo nào tiếp nhận công việc của ta đây, thôi mặc kệ, liên quan gì đến ta!
Giao long Ma Dạ đang suy nghĩ lung tung, mà nhân vật chính trong suy nghĩ của gã đang theo sau gia gia đi tới Long Cung chỗ Đông Hải.
Long tộc đặt tên cho thủy phủ không nghiêm khắc, nhưng có thể xưng "Cung" chắc chắn nói đó không tầm thường.
Long Cung ở Đông Hải là trụ sở của Đông Hải Long Quân, dĩ nhiên là khí thế hào hùng.
Dù là long tộc, giao long tầm thường cũng không dễ dàng tới Long Cung, khí tức Chân Long không chỉ làm những thủy tộc khác lạnh sống lưng mà còn rất nhiều long tộc phải sợ hãi, cho dù Long Quân không thường bộc phát long khí.
Cho nên nội cung không hề náo nhiệt, mà còn có phần vắng lặng.
Hồng Úy theo gia gia đi tới, chỉ thỉnh thoảng mới nhìn thấy vài tên lính gác dạ xoa hoặc là thủy tộc, toàn bộ Long Cung vậy mà không chút ồn ào.
Cuối cùng, lão giao dẫn theo Hồng Úy đến hậu điện Long Cung Đông Hải chờ đợi, một tỳ nữ thủy tộc quần áo đoan trang đến xin lỗi.
"Long Quân đang nghỉ ngơi, thỉnh hai vị chờ tại nơi đây, khi nào Long Quân tỉnh thì ta sẽ tới nói với hai vị!"
Nói xong tỳ nữ thi lễ một cái, lão giao chắp tay xong cũng lui ra ngoài.
Bọn họ vừa đi, Hồng Úy đã không nhịn nổi nữa.
"Gia gia, khi nào Long Quân mới tỉnh?"
Lão Giao nhìn hắn một cái, ngồi xuống giường san hô.
"Có lẽ là chút nữa, có lẽ là mấy ngày, hoặc lẽ là dăm ba tháng tới."
"Hả?"
"Không đợi được?"
Lão Giao nhìn tôn nhi đang cau mày, không nói gì nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận