Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 577: Một đợt không yên tĩnh (1)

Sở Hàng rất muốn đi đến hỏi Dịch Thư Nguyên cho rõ ràng, y chắc chắn Dịch tiên sinh biết rõ trên trời đã xảy ra chuyện gì, nhưng dù sao trên người y còn có công vụ, cho nên lúc Lý Khiêm rời đi y cũng đành phải đi theo.
Giờ Ngọ ngủ thiếp, trong mộng hóa thần thăng thiên trảm ác long.
Buổi chiều sau khi sốc lại tinh thần Dịch Thư Nguyên cũng không quên lời hứa của mình, hắn vác trên lưng chiếc rương gỗ đi theo địa chỉ lão phụ nhân để lại hồi trưa đến tận nhà khám bệnh.
Trên đường đi, tiếng nghị luận về chuyện thần quan chém yêu cứ mãi quanh quẩn không dứt bên tai, thậm chí có người còn hô danh tự thần hào: "Minh Linh Diệt Ách Hiển Thánh Chân Quân", còn có người cầu nguyện danh tự này.
Mỗi khi đến thời khắc đó, trong lòng Dịch Thư Nguyên lại nổi lên một cảm giác đặc biệt, cảm xúc hóa thần cùng nguyện lực của chúng sinh ảnh hưởng hỗ trợ lẫn nhau, càng khiến hắn cảm ngộ rõ hơn về con đường của chính mình.
Chẳng qua mặc kệ bách tính từ thành Đăng Châu hay toàn bộ Lĩnh Đông nghị luận chuyện này thế nào, bộ dạng của Dịch Thư Nguyên vẫn mười phần bình tĩnh, nhưng Hôi Miễn trong ngực hắn lại kích động không thể kiềm chế được, luôn miệng không ngớt lời.
"Tiên sinh, ngài hóa thần có bộ dạng như thế nào vậy, có thể hóa thêm lần nữa cho ta xem được không, không cần phải ở chỗ này, tìm một chỗ không có người cũng được!"
"Tiên sinh, danh tự thần hào của ngài thật là uy phong, không phải là tùy tiện đặt đúng không?"
"Tiên sinh, lần sau Thạch Sinh và Tề tiểu tử có hỏi, ta có thể nói rằng ta là Vân Lai đại thần của Minh Linh Diệt Ách Hiển Thánh Chân Quân hay không?"
"Đúng đúng đúng, vốn là như vậy mà, ha ha ha ha ha, ta là đại thần phụ thuộc Minh Linh Diệt Ách Hiển Thánh Chân Quân, ha ha ha ha ha."
Hôi Miễn núp dưới tóc Dịch Thư Nguyên không ngừng cười "ha ha ha", tựa như đã bỏ xuống một áp lực lớn gánh vác trong một thời gian dài, quả thật là cười đến mức hơi giống bị thần kinh.
"Tùy ngươi."
Dịch Thư Nguyên thở dài.
"Quá tốt rồi, tiên sinh là tốt nhất, tiên sinh lợi hại nhất, ha ha ha ha ha."
Theo bản lĩnh của Thạch Sinh cùng Tề tiểu tử càng ngày càng lớn, kiến thức cũng ngày càng rộng, Hôi Miễn cảm thấy cái danh Vân Lai đại thần của mình một ngày nào đó khó giữ, giờ thì tốt rồi hết thảy đều được giải quyết.
"Cái này gọi là gì nhỉ tiên sinh, đúng rồi, là xe đến trước núi ắt có đường, Vân Lai đại thần tự có phúc!"
"Ngươi là vận khí cức chó!"
Dịch Thư Nguyên nhịn không được rảnh rỗi đáp lời Hôi Miễn một câu, kỳ thật đôi khi hắn cũng ác cảm nghĩ lại, nghĩ đến câu "Vân Lai đại thần rất ngưu bức" mà Hôi Miễn luôn khoe khoang khoác lác, không nghĩ thật sự đúng là thành lập thật rồi!
"Ha ha ha ha."
Hôi Miễn cười hoài không mệt, hiển nhiên tâm trạng đang rất tốt.
Theo bước chân của Dịch Thư Nguyên tăng nhanh, một người một chồn dần dần đi đến một con đường tan hoang có chút hẹp, chẳng qua những nơi khác trong thành cũng tương đối tốt hơn chút, nơi này chỉ có thể coi là chưa được sửa sang dọn dẹp lại.
Băng qua một cái ngõ, Dịch Thư Nguyên đã nhìn thấy lão phụ nhân nọ từ xa, bà đang dọn dẹp một vài ngọn rau dại trong vách tường sập đổ một nửa.
"Vị phụ nhân này, Dịch mỗ tới rồi."
Lão phụ nhân ngẩng đầu, nhìn thấy Dịch Thư Nguyên đeo hòm gỗ đi tới, trên mặt lập tức hiện ra kinh hỉ.
"Đại phu! Ngài đã tới, mau vào trong! Ta rót cho ngài ly nước!"
Lão phụ nhân buông rau dại trong tay đi nhanh vào phòng bếp, lắc lắc ấm trà không có nước, rồi lại đi xem xét vạc nước, cũng đã trống không.
Dịch Thư Nguyên ngăn lại, nói.
"Không cần phiền phức như vậy, xem bệnh quan trọng, hài tử đang ở đâu?"
"Đúng đúng đúng, đại phu mau theo ta!"
Lão phụ nhân có vẻ hơi kích động, dẫn Dịch Thư Nguyên đi theo mình vào một căn phòng, lúc mở cửa rõ ràng có một cỗ mùi hương gỗ mục xộc lên, đây là vấn đề khắp nơi đều gặp phải khi lũ lụt rút đi.
Dịch Thư Nguyên khẽ nhíu mày, không phải không chịu được mùi hương khác thường này mà nhìn ra được bệnh khí thuộc về người nằm trên chiếc giường trong phòng kia có chút không đúng lắm.
"Hài tử, đại phu tới rồi, đại phu xem bệnh cho con rồi sẽ khỏi bệnh nhanh thôi!"
Lão phụ nhân dẫn Dịch Thư Nguyên vào nhà, đang định đóng cửa thì bị Dịch Thư Nguyên vội vàng chặn lại.
"Khí trời nóng bức, không khí nhiễm bẩn đa số bệnh nhân đều không chịu được phong hàn nhưng không khí thông thoáng vẫn tốt hơn."
"Vâng vâng, nghe theo đại phu!"
Dịch Thư Nguyên đi đến cạnh giường, trên giường là một nam tử gầy gò nhìn qua có lẽ là ba mươi bốn mươi tuổi, lại ngủ mê không tỉnh.
Dịch Thư Nguyên sờ trán nam tử, nóng muốn bỏng tay.
"Trong nhà còn có người khác không?"
Nghe Dịch Thư Nguyên nói, lão phụ nhân đau khổ bất an đáp trả.
"Lão phu quân mất sớm, sau khi lũ lụt đến mọi người đều chạy hết, con dâu và tôn nhi mất tích đến nay chưa về, con gái lớn và con gái thứ hai đều lấy chồng xa tạm thời vẫn chưa có tin tức, đại phu, tình hình của nhi tử ta thế nào?"
Dịch Thư Nguyên banh mí mắt nam tử nằm trên giường nhìn nhìn, rồi lại bắt mạch, thật ra hắn cũng không cần làm mấy việc thừa thãi này chỉ cần dùng pháp nhãn nhìn qua đã biết người nằm trên giường này đã hết cứu.
Nhưng cho dù đứng dưới gốc độ một thầy thuốc bình thường cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ một người còn hy vọng có thể cứu sống.
"Ngày thường những lúc y tỉnh có thấy khó chịu gì không?"
"Sốt cao không hạ, có nôn mửa cũng có ho khan, toàn thân khó chịu bất lực, ăn không ngon ngủ không yên."
Lão phụ nhân nói nói một hồi rồi không dám tiếp tục nói nữa, trong lòng dâng lên vô vàn sợ hãi, vẻ mặt khẩn cầu nhìn Dịch Thư Nguyên.
"Đại phu, cầu ngài, van xin ngài cứu nhi tử ta."
"Ta sẽ cố hết sức, trước tiên dùng thuốc để lưu thông khí huyết, nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn trễ hơn chút nữa cùng ngày vào lúc thời tiết mát mẻ y sẽ tính lại, sau đó sẽ có chút thèm ăn, cho y ăn chút cháo, ban đêm ngủ một giấc ngon, tinh thần hẳn là có thể không phục lại phần nào, đừng cho uống nước lã."
Lão phụ nhân liên tục gật đầu ghi tạc trong lòng.
"Xe hàng dược liệu từ triều đình sẽ lập tức được chở đến, lúc đó ta sẽ giúp các ngươi chuẩn bị chút ít."
"Tạ ơn, tạ ơn đại phu!"
Lão phụ nhân liên tục hành lễ cảm tạ Dịch Thư Nguyên, Dịch Thư Nguyên đỡ lấy cánh tay bà ra hiệu bà ra ngoài trước.
Chờ đến khi trong phòng chỉ còn Dịch Thư Nguyên với bệnh nhân, giọng nói của Hôi Miễn cũng phát ra.
"Tiên sinh, có phải người này đã không thể cứu được nữa không?"
"Ừm."
Ôn dịch chính là một loại dịch bệnh nguy hiểm quy mô lớn rất khó giải quyết, ở đời trước Dịch Thư Nguyên không học ngành y cũng không quá hiểu rõ về nhiều căn bệnh, ngoại trừ một ít cách vệ sinh ngoài da thông thường, đương nhiên chỉ có thể dựa trên các lý thuyết nghề y gia truyền làm chuẩn thôi.
Y thuật của thế giới này cũng lấy âm dương ngũ hành làm lý lẽ, tuân theo nguyên tắc nội khí - ngoại khí, chỉ là các đại phu bình thường cần phải thông qua khám nghe hỏi nhìn, và dựa trên kinh nghiệm riêng của bản thân để phán đoán, mà Dịch Thư Nguyên đôi khi chỉ cần liếc qua là đã biết rõ.
"Lĩnh Đông vẫn còn chưa vượt qua được kiếp nạn này!"
Tình huống bên thành Đăng Châu khẳng định đã được tính toán đâu vào đó, chắc hẳn các nơi ở Lĩnh Đông cũng có không ít đại phu đã phát giác được sắp nổi lên đại dịch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận