Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 461: Thiên ý (1)

Không cần phải nói, bởi vì một bức tranh chữ này, sáu người A Bảo đã được tiếp đãi càng thêm nhiệt tình, quy cách cơm trưa cũng đều có chỗ tăng lên, Lý phu tử còn sai người nhà đi tới quán rượu đặt chút đồ ăn ngon.
Trên bàn cơm, trang giấy đã được cất lại vào trong hộp gỗ, Lý phu tử bắt đầu thảo luận cùng học trò xem tiếp theo trang hoàng bức tranh chữ đó như thế nào, Lý Sinh Phát cũng mượn cơ hội mở miệng đề nghị.
"Phụ thân, sợ là trong huyện chúng ta không có thợ thủ công nào giỏi, nhìn qua thì trang giấy này cũng rất cổ xưa rồi, vạn nhất nếu có sai lầm gì thì sao?"
Giấy đâu chỉ là cổ xưa, cơ bản chính là giấy cũ năm đó, vừa bị đổ mực lại có bụi đất, những năm nay còn bảo tồn sơ sài, nhìn qua quả thật vô cùng yếu ớt.
Lý phu tử khẽ nhíu mày.
"Trang hoàng tranh chữ nói khó không khó, nói đơn giản nhưng lại là một việc tinh tế, chữ này…"
"Ta xem hay là đi tới Nguyệt Châu tìm thợ thủ công đi, Hưng Đồng có mở một tiệm thư phòng ở Nguyệt Châu, biết rõ một vị thợ thủ công rất lợi hại."
Giờ phút này cũng có tân khách lên tiếng phụ họa.
"Đúng vậy Lý phu tử, còn có mấy vị công tử nữa, ta có một gian thư phòng không lớn không nhỏ ở Nguyệt Châu, có khi cũng cung cấp một bộ phận đồ cho Nguyệt Châu thư viện các ngươi, ta biết rõ một người kỹ nghệ phi phàm, có thể lần nữa trang hoàng lại tranh chữ mà không lưu lại dấu vết, thậm chí sửa chữa hồi phục lại cũng được, tìm gã khẳng định không sơ hở tý nào!"
Trái tim của phu tử khẽ động.
"Nguyệt Châu? Chẳng lẽ là Tư Tử Xương?"
Tân khách nghe vậy ánh mắt sáng lên.
"Phu tử cũng biết người này?"
Lý phu tử khẽ gật đầu.
"Làm sao có thể không biết chứ, nghe nói vị đó là nhân sĩ Tiều Đông, năm ấy từ xa mấy ngàn dặm đến đây chỉ vì tận mắt nhìn thấy Sơn Hà Tiên Lô Đồ, nhưng tuyệt thế danh họa cũng đã mất tích ở Nguyệt Châu, từ đó Tư Tử Xương cũng ở lại Nguyệt Châu không đi!"
Nói xong, phu tử nhìn qua mấy học trò bên cạnh nói.
"Tuy rằng tính khí của Tư Tử Xương cổ quái, nhưng tay nghề lại là trác tuyệt, trước đây trong tay lão Sơn của thư viện có một bức cổ họa bảo tồn không tốt, chính là mời vị đó sửa chữa khôi phục lại, sau đó không thấy có chút dấu vết nào, có thể nói diệu thủ!"
Tân khách liên tục gật đầu, nhịn không được xen vào nói thêm.
"Phu tử nói cực đúng, thật ra tên của Tư Tử Xương không nổi danh trong Nguyệt Châu, người biết cũng không nhiều, nhưng một thân thư pháp không phải bình thường, trang hoàng sửa chữa hồi phục tranh chữ lại càng là nhất tuyệt!"
"Hơn nữa ta dám đoán chắc, một khi cầm bức tranh chữ này tới trước mặt Tư Tử Xương, cho dù không thu tiền, gã cũng sẽ ra tay!"
Màn đối thoại của phu tử và tân khách khiến cho mấy học trò Dịch A Bảo đợi cũng hưng phấn, nghe qua đã biết người gọi là Tư Tử Xương nọ vô cùng lợi hại!
Phu tử cũng không khỏi gật đầu, nói với mấy học trò của mình.
"Nếu chỉ lấy trang hoàng và bảo hộ thư pháp, có thể mời Tư Tử Xương ra tay dĩ nhiên là tốt nhất, chỉ là dẫu sao ở Nguyệt Châu, mà bây giờ lại là ngày hội tân xuân, các ngươi định đoạt như thế nào?"
"Nếu như quyết định đi Nguyệt Châu trang hoàng, lão phu cũng sẽ đồng hành với các ngươi! Hoặc là đợi sau tân xuân, chúng ta cùng nhau trở về thư viện lại đi?"
Trong lòng phu tử đã quyết định rồi, lão muốn nhìn thấy bức tranh chữ này được trang hoàng từ đầu tới cuối.
Tuy nói rằng vùng Nguyệt Châu coi như là một mực sống yên ổn, nhưng vạn nhất mấy học trò động tay động chân xảy ra một chút lỗi lầm, phu tử không cách nào tha thứ chính mình được.
Mấy người Dịch A Bảo liếc nhau, tất cả đều vô cùng hưng phấn, chỉ cảm thấy như đang tham dự một việc cực có ý nghĩa.
"Hay là trực tiếp đi luôn?"
"Đúng vậy, ta sắp đợi không được nữa rồi!"
"Đúng vậy A Bảo, ngươi nói như thế nào?"
"Ta cũng biết lập tức đi tương đối tốt, nhưng mà phải về nhà hỏi gia gia và phụ thân đã."
Phu tử vuốt râu gật đầu.
"Đúng vậy, đại sự nên làm như thế, nhất định phải hỏi trưởng bối trong nhà, lại nói, lão phu còn chưa có đi qua Dịch gia đâu, thân là phu tử đúng là không nên, lần này tiện thể đến bái niên luôn đi!"
Dịch A Bảo lập tức khẩn trương, phu tử lại đi tới nhà mình? Nhưng mà bây giờ y dám cự tuyệt sao?
Xế chiều hôm đó, không chỉ có Dịch A Bảo và bằng hữu trở về, đồng hành còn có Lý phu tử của thư viện.
Trưởng bối Dịch gia nghe nói phu tử của Nguyệt Châu thư viện tự mình đến chúc tết, cả nhà cao thấp không dám chậm trễ chút nào, nhiệt tình chiêu đãi phu tử.
Để cho A Bảo thở ra một hơi chính là, phu tử không hề nhắc tới biểu hiện không tốt của y lúc ở trong thư viện, ngược lại liên tiếp khích lệ, khen A Bảo thành một học trò có thể coi là trung thượng, khiến cho trưởng bối Dịch gia như mở cờ trong bụng.
Tháng giêng đầu năm, Văn Hoa phường bên đông nhai của Nguyệt Châu, một đám người đi vào một trong con ngõ hẻm, cuối cùng dừng bước ở trước cửa một căn nhà cũng không nhỏ ở cuối ngõ hẻm.
Đây là một gian lầu nhỏ hai tầng, nhìn như không lớn nhưng tường trắng với ngói kéo dài rất xa, gian phòng so sánh cao gầy.
Trong dịp năm mới, hầu như khắp nơi đều có giăng đèn kết hoa, nhà nhà dán chữ phúc treo câu đối xuân, duy chỉ có trước cửa một nhà này không có gì cả, tựa như lễ mừng năm mới không có liên quan gì với hộ gia đình bên trong.
Dẫn đường chính là khách nhân trong nhà phu tử trước đây, gã ta quay lại nói với Lý phu tử phụ tử và mọi người bên trong.
"Chính là nơi đây, mời chư vị chờ một chốc."
Giờ phút này người nói chuyện bắt đầu gõ cửa.
"Đông đông đông đông đông đông. Tư tiên sinh, Tư tiên sinh, Tiền Hưng Văn đặc biệt tới bái niên ngài!"
Trong một gian tĩnh thất, một nam tử trung niên gầy đen lưu lại một chòm râu nhỏ đã nghe được tiếng đập cửa, trên mặt lộ ra một chút kinh ngạc, lẩm bẩm nói.
"Vậy mà lại có khách đến cửa?"
Đối với khách tới ngoài ý muốn, nam tử nhíu mày cũng không lựa chọn không để ý tới, gã đứng dậy khoác thêm áo ngoài đi về phía cửa trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận