Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 470: Thân nhân gặp mặt (2)

Trên đường đi, Dịch Thư Nguyên ôm Thạch Sinh đi tới phía Nguyệt Châu thư viện, nhưng mà trong tay áo đã trượt ra một khối lệnh bài bạch ngọc, đồng thời ngưng tụ một đám thần niệm và pháp lực dung nhập vào trong đó.
Sau một khắc, lệnh bài bạch ngọc hóa thành một đạo bạch quang mịt mờ bay vụt lên bầu trời.
Hôi Miễn cũng vào lúc này nhô đầu ra.
"Tiên sinh, ngài đang thông báo cho Tào thần tướng sao? Không phải Tư Tử Xương nói không biết Công Tôn Dần sao, hay là gã nói dối?"
"Nói dối hay không đều không quan trọng, nhưng gã nhất định có liên quan cùng Công Tôn Dần, hơn nữa quan hệ rất sâu."
Dịch Thư Nguyên nói như vậy, ngẩng đầu nhìn bầu trời, mưa xuân vẫn còn liên tục hạ xuống.
Không biết trước Kinh Trập, có phải chư thần Lôi Bộ của Thiên Đình đều đang nghỉ ngơi?
Bởi vì trời mưa, cho nên trên đường rất ít người, nhưng bởi mưa không lớn, thế nên cũng có vài người chạy chậm tiến lên, chỉ có số ít người bình tĩnh cầm dù thong dong bước chậm trong mưa.
Dịch Thư Nguyên một tay ôm Thạch Sinh, một tay cầm lấy quạt xếp biến thành dù che mưa, dưới cơn mưa xuân đi về phía trước, rất có một loại cảm giác yên vũ mông lung.
Hôi Miễn liên tiếp nhìn tới một phía, là vũng nước đọng nó đã từng tạm thời tránh né hồi trước.
"Lại muốn ăn nước rửa chén vo gạo rồi hả?"
Nghe Dịch Thư Nguyên trêu chọc, trong lòng của Hôi Miễn lập tức cực kỳ lúng túng, bất mãn hết sức hô một tiếng.
"Tiên sinh!"
"Ha ha ha ha."
Dịch Thư Nguyên thấp giọng nở nụ cười, mà Hôi Miễn lại vẫn đang nhìn qua bên đó như cũ, nó nghĩ đến mấy đứa nhỏ lúc trước xém chút nữa bị độc rắn cắn, không biết giờ đã trưởng thành chưa nữa?
Phía trước, đã có thể thấy một bức tường trắng rộng lớn ở cuối đường đi, đó là tường viện của Nguyệt Châu thư viện.
Tư cách học phủ số một Nguyệt Châu, phóng tầm mắt tới toàn bộ Đại Dong, mặc dù Nguyệt Châu thư viện không tính vang danh xa gần, nhưng cũng là danh hào nổi trội.
Người tới đây đọc sách không chỉ có Nguyệt Châu, lúc trước Sở Hàng cũng là đi học ở Nguyệt Châu thư viện, đương nhiên, loại sự tình đi học vượt châu như thế khẳng định không phải trăm họ bình thường có thể chịu nổi.
Giờ phút này ở cửa chính bên ngoài của Nguyệt Châu thư viện, có một nam tử nho nhã một tay ôm đứa trẻ một tay che dù đi đến.
Sau một lát, trong một học đường nào đó của thư viện, Dịch A Bảo cùng mười mấy người đồng môn học cùng một chỗ.
Học đường trải bàn gỗ và chiếu trên mặt đất, mỗi một học sinh đều có một án thư cùng một cái bồ kê lót, không hề thiết lập ghế cùng bàn cao.
Vừa là chế tạo tuân theo thời xưa, cũng bởi như thế vừa tầm mắt và lòng của phu tử đi qua, liếc mắt có thể phân biệt các học trò mờ ám.
Trong nội đường, phu tử ngẩng đầu lên, sau đó một đám học trò tuổi tác tương tự cùng diễn cảm đọc to chữ trên sách thi văn.
Gian học đường này còn mở cửa sổ ra, trong lúc phu tử và học trò lên lớp, cũng có thể thỉnh thoảng nhìn xem mưa xuân, tán thưởng vẻ đẹp mông lung.
Nhưng mà đúng lúc này, có thân ảnh người gác cổng từ bên cửa sổ đi qua, đồng thời bước nhanh đến cửa vào, tự nhiên rất nhiều học trò và phu tử đều nhìn về phía gã, tiếng đọc diễn cảm cũng ngừng lại.
"Chuyện gì?"
Người gác cổng nhìn bên trong học đường một chút, sau đó hồi đáp.
"Lục phu tử, có trưởng bối học trò tới thăm, ách, nói là đại gia gia của Dịch A Bảo."
Người gác cổng nhịn không được nhìn vào bên trong phòng học, gã không nhận ra toàn bộ tất cả mọi người, nhưng không cần nhận toàn bộ cũng biết học trò trong đó kiểu gì cũng là thanh niên 15 - 16 tuổi, thậm chí dựa theo luật pháp của Đại Dong đã có thể thành gia.
Mà người gọi là "Đại gia gia" nọ nhìn qua cũng không quá già đi?
"A, nếu là trưởng bối tới chơi, như vậy thì đi xem đi, Dịch A Bảo."
Phu tử quay lại nhìn A Bảo, đã thấy Dịch A Bảo đang ngốc trệ ngồi tại chỗ.
Vào lúc phu tử kinh ngạc muốn nói gì, lại thấy trên mặt Dịch A Bảo lập tức biến thành mừng như điên, thoáng cái đứng lên từ trên chỗ ngồi.
"Phu tử, vậy ta đi gặp bá gia gia của ta đây!"
"Đi đi."
A Bảo hưng phấn không thể chờ được, vội vàng đứng dậy rời đi, thậm chí còn bị một góc án thư va vào một chút, nhưng lập tức duy trì cân bằng, lảo đảo phóng tới ngoài cửa.
Phu tử cười nhìn một màn này, không khỏi khẽ gật đầu.
"Gặp người nhà mừng rỡ như thế, có thể thấy được đạo hiếu."
Nhưng mà phu tử vừa quay đầu, lại nhìn thấy có mấy cái học trò nhịn không được đứng dậy.
"Phu tử, ta cũng muốn đi!"
"Đúng đúng đúng phu tử, ta cùng đi với A Bảo được chứ!"
"Ta cũng vậy!"
Phu tử nhướng mày, sắc mặt lập tức trầm xuống.
"Hồ đồ! Người ta gặp trưởng bối trong nhà, còn cần các ngươi phải đi cùng hay sao?"
Giờ phút này trong lòng những người nọ đang cồn cào như mèo bị bắt vậy, đây chính là bá gia gia của Dịch A Bảo nha, chính là tác giả của Càn Khôn Biến , một vị Đại Nho ẩn sĩ!
"Phu tử, vậy ta muốn đi vệ sinh!"
"Đúng đúng đúng, ta cũng muốn đi vệ sinh!"
"Vậy ta cũng đi!"
Trên trán của phu tử trong nội đường không khỏi nhảy lên vài đạo gân xanh, đám ranh con này cho lão là kẻ đần hả?
"Ngồi xuống hết cho ta ! ".
Phu tử giận dữ gầm lên một câu, cuối cùng vẫn là uy nghiêm của phu tử chiếm thượng phong, mấy học trò đang nhao nhao cũng nhu thuận ngồi xuống, không dám có lời dư thừa nào nữa.
Chỉ là tuy rằng người thành thật rồi, nhưng khẳng định không tập trung.
Trong thư viện, Dịch A Bảo cơ bản không đợi đi qua cùng với người gác cổng, mà vội vàng chạy về phía cửa viện, đương nhiên cũng không che dù gì đó.
"Ài ài ài, ngươi chậm chút, chờ ta một chút."
Trong thư viện không cho phép lớn tiếng huyên náo, người gác cổng chỉ có thể đuổi theo ở đằng sau, nhưng tiểu tử 15 - 16 tuổi nọ chạy quá nhanh, căn bản không đuổi kịp.
Đợi Dịch A Bảo vọt tới tiền viện, đã thấy xa xa dưới chỗ đầu cửa vào có một thân ảnh thanh sam vừa quen thuộc lại lạ lẫm đứng ở đó.
A Bảo hô một tiếng, vội vàng chạy tới ngoài cửa.
"Bá gia gia ! ".
Bạn cần đăng nhập để bình luận