Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 250: Yêu cầu quá đáng (2)

Tào Ngọc Cao gật đầu, đi ra khỏi phòng tiếp khách Mặc phủ, nhìn trong phủ cùng một phương hướng, quay đầu nhìn qua Dịch Thư Nguyên cũng chầm chậm đi ra khỏi phòng tiếp khách.
"Nghe nói Dịch tiên sinh rất am hiểu ảo diệu ngự lôi, càng thiện trừ khử ma khí trấn ma niệm, Tào mỗ tư cách là tướng trông coi lôi, nghe nói việc này liền lập tức tới đây, không biết có việc này không?"
Dịch Thư Nguyên suy nghĩ rồi nói chi tiết.
"Thật ra nói Dịch mỗ ngự lôi cũng không chính xác, kẻ hèn này luyện một cái bảo vật, chính là dựa vào vật ấy mới có hành động xua đuổi ma khí tiêu trừ ma niệm lúc trước."
Nói xong, Dịch Thư Nguyên cũng hào phóng lấy Ngọc Kinh từ trong tay áo ra.
Chẳng qua là một khắc Dịch Thư Nguyên lấy ra thước gõ, Tào Ngọc Cao thân là Lôi Bộ Thiên Thần vậy mà mơ hồ cảm thấy lôi quang trong cơ thể đang run động.
Ù ù ù ù long.
Bên trong linh đài Kim Thân của Tào Ngọc Cao giống như có lôi đình chấn động, trong đôi mắt cũng có lôi quang nho nhỏ chớp động, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mấy chữ trên bảo vật kia.
Giờ phút này Tào Ngọc Cao nắm chặt hai tay bên trong tay áo, toàn thân tựa như đều có dòng điện chảy qua, ánh mắt gắt gao nhìn vào vật trong tay Dịch Thư Nguyên.
Vật Dịch Thư Nguyên cầm ở trong tay tựa như là một đoàn sấm sét tràn ngập thiên uy, lại tựa như không giống với sấm sét, càng có một loại văn tự hiện ra cảm giác ầm ầm, càng là muốn nhìn rõ ràng, tiếng ầm ầm trong lòng kia lại càng kịch liệt.
Thước hạ gọi âm ngự chập lôi, tay cầm chống trời giá hải thôi.
"Xì xì xì xì... Xì xì."
Sắc mặt Dịch Thư Nguyên hơi đổi, hắn phát hiện trên người vị Lôi Bộ Thiên Thần kia bắt đầu hiện ra điện quang rất nhỏ, càng có một tia điện quang có xu thế tới gần thước gõ.
Cái này tuyệt đối có chút không đúng rồi, Dịch Thư Nguyên lập tức cầm thước gõ trong tay nhẹ nhàng đập một kích vào chính lòng bàn tay mình.
"Đùng ! ".
Thân hình Tào Ngọc Cao khẽ run lên, lập tức thanh tỉnh lại, thân hình thoáng bất ổn lui về phía sau nửa bước, tinh thần của mình thế mà lại sinh ra ảo giác.
"Tào tướng quân, ngài không sao chứ? Vật này có chút đặc thù."
Nghe Dịch Thư Nguyên nói, tuy rằng nỗi lòng chưa bình tĩnh, nhưng Tào Ngọc Cao vẫn không tự chủ được nhìn chằm chằm bảo vật trong tay Dịch Thư Nguyên, không nhìn ra cuối cùng pháp bảo thuộc về phẩm loại gì, hình như có chút giống là một khối thước gõ.
"Vật này tên là Ngọc Kinh, chính là vật Dịch mỗ dùng để thuận tiện kể chuyện."
Dịch Thư Nguyên chỉ vào ngọc bài trắng trong tay, lại dùng thước gõ quơ quơ báo cho biết một chút.
Tào Ngọc Cao lập tức hiểu được, nhớ lại tình hình đã được biết trước, bảo vật này vậy mà thật sự là một cái thước gõ!
Ngọc Kinh? Ngự Kinh?
Kinh ma, tỉnh thần!
Ngụ ý thật hay, tên thật hay, thần thông thật hay!
Tâm niệm của Tào Ngọc Cao lập lòe, đã lĩnh hội vài phần chân tủy của bảo vật này.
Giờ phút này trong lòng đã có phòng bị, Tào Ngọc Cao nhìn lại thước gõ, đã không có cảm giác tâm thần bị dẫn dắt như vừa mới mới gặp gỡ, nhưng đồng thời lại cảm thấy như bỏ lỡ chút gì đó, lại muốn thấy rõ thước gõ thì đã không nhìn thấu nữa.
Đây là Ngọc Kinh ứng với ý niệm Dịch Thư Nguyên thu liễm mũi nhọn.
Sau đó Dịch Thư Nguyên đặt ngọc bài trên thước gõ, giờ phút này thước gõ trong tay Dịch Thư Nguyên khẽ chấn động, lơ lửng dựng lên, sau đó mang theo ngọc bài cùng nhau bay vào trong tay áo.
Một màn này khiến Tào Ngọc Cao nhìn thấy ánh mắt tức thì hơi sáng ngời, hai mắt cũng thoáng trợn lớn hơn một chút, bảo vật sinh linh!
"Có thể luyện chế ra bảo vật bực này, càng có thể thi triển phương pháp ngự lôi như thế, khó trách thổ địa công cùng Thuận Thiên nương nương đánh giá cao như vậy đối với Dịch tiên sinh!"
"Tào tướng quân quá khen, ngài đã tới, vậy Dịch mỗ liền không cần chờ đợi Hỏa Bộ thần nhân nữa đúng không?"
"Đó là tự nhiên, ách, Dịch tiên sinh, Tào mỗ còn có một yêu cầu quá đáng, không biết có nên nói hay không?"
Lúc nói chuyện biểu cảm của Tào Ngọc Cao lại lần nữa trở nên có chút phức tạp.
Dịch Thư Nguyên liền biết chắc sẽ không đơn giản như vậy, Lôi Bộ Thiên Thần tới đây tám phần là có chuyện, ngươi cũng đã nói như vậy, bây giờ ta kêu một câu đừng nói cũng không thích hợp.
"Tào thần tướng cứ nói không sao."
Tào Ngọc Cao liếc qua tay áo Dịch Thư Nguyên thu hồi thước gõ lúc nãy rồi nói.
"Ngày trước tiên sinh trấn trừ ma khí cùng tàn niệm có phần thuận buồm xuôi gió, Tào mỗ có một vị bạn bè, cũng là một vị tiên tu, nhưng người lại lâm vào bên trong tâm ma, ta đã tìm gã mấy chục năm, bây giờ hình như đã có một chút manh mối, chỉ là…"
Nói đến đây, lời nói của Tào Ngọc Cao dừng một chút, mà trên mặt Dịch Thư Nguyên thì lộ ra biểu cảm hứng thú, hắn vốn tưởng rằng là việc Thiên Đình, không ngờ là việc riêng của Lôi Bộ Thiên Thần!
"Chỉ là thủ đoạn Lôi Bộ của ta ít nhiều vẫn còn có chút bá đạo, cho dù ta tìm được hảo hữu, cũng khó có thể dưới tình huống không tổn thương bản nguyên trợ giúp gã thoát ly khỏi tâm ma, nghe nói Dịch tiên sinh trợ giúp đệ tử nhập đạo mà trấn ma niệm, thủ đoạn huyền diệu, lại là cao nhân tiên đạo, Tào mỗ liền vội vàng chạy đến đây."
"Hôm nay vừa thấy tiên sinh, quả nhiên tiên diệu phi phàm!"
Tiên tu, tâm ma, còn là hảo hữu của Lôi Bộ Thiên Thần, đã tìm mấy chục năm.
Mấy từ mấu chốt có thể này làm cho Dịch Thư Nguyên cảm thấy rất có hứng thú, trong đầu chỉ là hơi tưởng tượng chút đã ra được mấy loại kịch bản.
Tào Ngọc Cao còn chưa nói ra lời thỉnh cầu, Dịch Thư Nguyên đã liền chủ động mở miệng.
"Tào thần tướng chỉ cần để ý đi tìm y, nếu như có tin tức liền tới tìm Dịch mỗ, chỉ cần việc có thể giúp được, Dịch mỗ chắc chắn sẽ toàn lực tương trợ!"
Tào Ngọc Cao mừng rỡ, gã không ngờ Dịch Thư Nguyên dễ nói chuyện như vậy.
"Chuyện này là thật?"
"Tự nhiên là thật, chỉ là Dịch mỗ cũng có một cái điều kiện nho nhỏ!"
Sắc mặt của Tào Ngọc Cao liền nghiêm túc lại.
"Mời Dịch tiên sinh nói, chỉ cần đủ khả năng lại không vi phạm luật Thiên Đình, Tào mỗ tự nhiên xuất toàn lực!"
Dịch Thư Nguyên nở nụ cười.
"Không cần tào Thần Tướng xuất toàn lực, chẳng là Dịch mỗ là một người kể chuyện, cũng đúng là cảm thấy hứng thú nhất đối với chuyện xưa, điều kiện của Dịch mỗ, chính là muốn hiểu rõ chuyện xưa của ngài cùng người hảo hữu kia, càng muốn biết được hảo hữu ngài đã xảy ra chuyện gì, càng muốn về sau có thể cùng nhau truy tìm kết cục của chuyện này!"
Truy tìm kết cục?
Trong khoảng thời gian ngắn Tào Ngọc Cao có chút không quá lý giải, nhưng yêu cầu này hình như cũng không phải rất cao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận