Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 262: Hư ảnh nhiếp dương (2)

Trong tay áo Dịch Thư Nguyên trượt ra quạt xếp, sau đó lại mở quạt ra, nghiêng hồ lô đổ ra một chút rượu, trực tiếp tưới lên trên mặt quạt xếp, rượu đổ vào mặt quạt nhưng lớp giấy lại không ướt nhẹp, cũng không chảy từ bên cạnh ra ngoài, thật giống như trực tiếp rót vào trong cây quạt.
Sau khi đổ một chút, Dịch Thư Nguyên lần nữa ném hồ lô đi, hồ lô lại bay trở về trên đỉnh cột buồm, sau đó hắn hơi ném quạt xếp trong tay lên đồng thời cũng đưa tay ra, đợi khi quạt xếp rơi xuống trong tay hắn, đã biến thành một cái bình rượu sứ hình trụ màu trắng.
Mấy người ăn cơm ở đuôi thuyền đợi không bao lâu, liền thấy được Dịch Thư Nguyên bước nhanh trở về, trong tay còn mang theo một cái bình rượu nhỏ.
"Rượu đến rồi đây! ".
Dịch Thư Nguyên hô lên, cũng kéo mọi người đang cúi đầu ăn cơm bị thu hút nhìn qua.
"Chỉ chờ ngươi thôi, chén rượu cũng đã chuẩn bị xong rồi!"
"Đến, nhanh ngồi xuống!"
Thuyền viên bên cạnh ân cần giúp Dịch Thư Nguyên cầm bát đũa trên ghế lên, mời hắn nhập tọa.
Sau khi Dịch Thư Nguyên ngồi xuống liền giơ bầu rượu lên.
"Chén rượu đã chuẩn bị tốt, rượu không nhiều lắm, chỉ đủ mỗi người một chén, nhưng mà rượu rất mạnh!"
"Có rượu uống đã không tệ rồi!"
"Đúng đúng đúng, không chê!"
Tất cả mọi người lấy đồ đựng ra, chính là dùng chén trà thay tạm chén rượu.
Dịch Thư Nguyên mở nắp bình, một cỗ mùi rượu nồng đậm lập tức nhẹ nhàng bay ra.
"Rượu thơm quá, chỉ ngửi một cái đã muốn say rồi!"
"Ta ngửi cái liền chảy nước miếng!"
"Đến, lão bá, ngươi tới trước!"
"Tốt!"
Dịch Thư Nguyên đứng lên rót rượu cho lão thuyền viên, sau khi rót hơn phân nửa chén liền dừng lại, sau đó lại lần lượt rót rượu cho những người khác, đến lúc tới chính mình cũng đúng lúc còn lại nửa chén.
"Mời!"
"Mời!"
"Uống nào!".
Mọi người vui vẻ cụng ly với nhau, tiếp đó cẩn thận nhấp một miếng, chỉ cảm thấy rượu vào đến trong miệng liền cay nóng vô cùng, nuốt xuống liền giống như một đoàn lửa, nhưng lại kèm theo một cỗ dư vị ngọt, thân thể cũng thoáng cái ấm lên.
Một ngụm rượu nhỏ chảy vào trong bụng, những người uống rượu trán đều chảy ra một tầng mồ hôi rịn.
"Rượu ngon!"
"Rượu này quá ngon rồi!"
"Đúng vậy!"
"Dịch công tử, rượu này không rẻ đúng không?"
Dịch Thư Nguyên cũng nhấp một miếng sau đó bỏ chén rượu xuống, vừa cười vừa nói.
"Rẻ hay không rẻ, cũng là một chén rượu, đồ ăn không nói giá, rượu cũng vậy."
"Ha ha ha ha, tốt tốt tốt, hôm nay một phen cử chỉ vô tâm của ông cụ ta, ngược lại chiếm được tiện nghi rồi, đa tạ công tử!"
Lão thuyền viên là người biết hàng, rượu này tác dụng chậm lại mười phần cuồn cuộn nhiệt lực, sợ là rượu thuốc quý báu gì đấy rồi!
"Dịch huynh, đây là rượu gì vậy?"
Dương Bản Tài cũng hỏi tới, loại rượu này không thể nào không có tên tuổi.
"Cái này sao, gọi là Nhật Nguyệt Càn Khôn Tửu, chỉ là do một người tự cất, người cất rượu nói, rượu này tụ tập tinh quang nhật nguyệt cùng với nguyên khí thiên địa vào bên trong, lại phụ thêm dược liệu quý báu cùng ủ, không dễ dàng uống được!"
"Dịch huynh ngươi đây là bốc phét à."
"Ài, Dương huynh, là người cất rượu kia bốc phét!"
"Ha ha ha, dù sao hôm nay chúng ta cũng dính được phúc của Mạnh thúc!"
"Đúng đúng, ha ha ha!"
"Đến đến đến, ăn cơm uống rượu nào!"
Không tính đến lò lửa mãnh liệt chiếu lên khiến cho mặt mọi người đỏ bừng, không biết là bởi vì lửa than hay là tửu lực.
Thức ăn bên trong nồi lớn nóng hôi hổi, người vây quanh xới cơm dùng bữa, một chén rượu kia tuy rằng không nhiều lắm, nhưng uống cực kỳ dè xẻn, bảy người ăn uống cực kỳ thoải mái.
Lúc này bên trong khoang thuyền có người đi ra trước cửa, đi đến trên boong tàu đứng lên rào chắn, đi tiểu xuống mặt sông.
Đuôi thuyền bên kia truyền tới tiếng hoan hô cười nói, hình như đang ăn uống vô cùng náo nhiệt.
Đột nhiên, thân thể người đi tiểu run lên mạnh mẽ, vội vàng xuống khỏi lan can, nhìn về phía mặt sông, vậy mà lại mơ hồ thấy trong sông có một cái bóng trắng mơ hồ đang bay.
"Ôi chao!"
Người đi tiểu sợ tới mức hô lên một tiếng sau đó nhanh chóng chạy trở về trong khoang thuyền.
Giờ phút này Dịch Thư Nguyên ăn cơm ở phía sau cũng ngừng đũa lại, mơ hồ có thể nghe thấy bên tai có một loại âm thanh khàn khàn.
"Tới đây…. Tới…Đây…Ở phương nào. Mau hiện thân."
Giờ phút này bên cạnh thuyền lớn, con cá chép màu đỏ vàng lúc trước thuyền viên bắt được bên trong vịnh nhỏ hình như bị dọa sợ, cẩn thận bơi tới bên cạnh thuyền lớn, dán sát dưới đáy thuyền để trốn tránh.
Mà trên mặt sông, một số con thuyền xung quanh đều có từng sợi khí tức màu trắng như là sương mù mắt thường không thể nhận ra, thổi về trong sông.
Phía đuôi thuyền lớn, trên thân mấy người uống rượu tràn ra từng đợt khô nóng, trong mắt Dịch Thư Nguyên, trên người của bọn họ bốc lên một trận nhân hỏa khí, ngoài ra cũng không có ảnh hưởng gì khác.
Nhưng ở chỗ khác trên thuyền thì thực sự có từng sợi khí tức màu trắng bay đi.
Đang hút dương khí!
"Các ngươi cứ ăn, ta đi vệ sinh cái!"
Dịch Thư Nguyên đột nhiên mở miệng muốn đi vệ sinh.
"Nhanh lên nhanh lên, trễ liền không còn thức ăn đâu đấy!"
"Nhất định!"
Dịch Thư Nguyên gật đầu đứng lên, vội vàng đi về phía đằng trước thuyền.
Đợi xung quanh không có ai rồi, Dịch Thư Nguyên mới nhìn chăm chú nhìn xuống lòng sông, đám sương trong mặt nước lại là một cái bóng trắng tóc tai bù xù đang di động, bóng trắng này có hình có tay, nhưng lại không có chân cũng không có mặt.
"Đây này là cái gì vậy?"
"Không biết nữa tiên sinh, thật là tà dị."
Giọng của Hôi Miễn truyền đến từ trong quần áo của Dịch Thư Nguyên.
"Hừ!"
Dịch Thư Nguyên hừ lạnh một tiếng, tay trái đã túm lấy thước gõ trượt ra từ trong tay áo, sau đó giơ thước gõ lên nhẹ nhàng vỗ một cái vào mạn thuyền.
"Ầm ầm ! ".
Một tiếng vang thật lớn như tiếng sấm giữa trời quang vang vọng ở chân trời, tiếng sấm này phá tà, hư ảnh trên mặt nước cũng thoáng chốc băng diệt.
Dịch Thư Nguyên nhíu mày nhìn chằm chằm mặt sông, quả nhiên là huyễn ảnh hư giả, như vậy là ai hút đi dương khí?
Ở dưới nước sao?
Lúc này, bên trong khoang có người đi ra từ bên trong, gã nghiện bài bạc kia dẫn theo mấy người mắng chửi đi ra ngoài, nhìn thấy Dịch Thư Nguyên đứng ở chỗ đó cũng không để ý, mà đi đến bên lan can nhìn qua mặt sông.
"Nào có cái quỷ gì?"
"Ở chỗ nào?"
"Hả? Vừa mới nãy rõ ràng có mà."
"Ngươi con mụ nó bị ngốc hả? Đêm hôm khuya khoắt nghi thần nghi quỷ, nhìn sương mù thành quỷ?"
"Vị công tử này, ngươi có nhìn thấy quỷ không?"
Dịch Thư Nguyên nhìn lướt qua người nọ, lắc đầu không nói chuyện.
Những người khác lại tiếp tục mắng chửi người nọ.
Lúc này, Dịch Thư Nguyên lại đi tới một bên mạn thuyền khác, nhìn về trong nước phía dưới.
"Nó là đang tìm ngươi đúng không?"
Chỗ mặt nước ở biên giới thuyền lớn, một cái bóng màu đỏ dần dần hiện ra, phun bọt nước về phía mặt nước, ánh mắt hoàn toàn không giống như là cá, vẻ thăm dò nhìn nam tử tóc dài phía trên cạnh thuyền, trong ánh mắt tràn đầy kinh hãi.
Người này không phải là phàm nhân?
Bạn cần đăng nhập để bình luận