Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 537: Tái khởi biến hóa (1)

Thạch Sinh không chỉ khiến người nhà yêu thích, khiến Dịch Thư Nguyên yêu thích, tương tự cũng khiến Giang Lang rất thích.
Nhưng lúc này, Giang Lang đứng chung với Thạch Sinh lại có chút lúng túng, tuy rất muốn hỏi về tình hình gần đây của Dịch Thư Nguyên nhưng vẫn kiếm cớ rời đi trước.
"Các ngươi ăn chút bánh ngọt trước đi, ta đi xử lý chút sự tình trong nội cung, lát nữa tới cơm tối chúng ta cùng đi ăn món ngon!"
Hai mắt Hôi Miễn sáng lên, lập tức hỏi.
"Đi đâu ăn?"
Giang Lang cười, chỉ về một phía xa.
"Chúng ta đi Vọng Hồ Lâu ăn!"
"Ha ha ha, vậy quá tốt, Thạch Sinh vẫn chưa được nếm thử đâu đấy!"
Nghe sắp được ăn ngon, lại thêm bộ dáng hưng phấn của Hôi Miễn, cảm xúc tức giận của Thạch Sinh cũng dần dịu bớt lại, bắt đầu mơ mơ màng màng nghĩ về mỹ thực tối nay.
Giang Lang gật đầu cười, sau đó rời khỏi nội đình đi về phía cung điện.
Đi hơn mười bước y quay đầu nhìn về một người một chồn vui đùa ầm ĩ phía sau, sau đó lại tiếp tục bước đi, khẽ nhíu mày ngẩng đầu, xuyên qua một lớp cấm chế cung điện, nhìn lên mặt nước lộ ra ánh sáng xanh.
Giang Lang không chỉ đọc mỗi tiểu thuyết sắc tình, đối với cảnh giới và thân phận địa vị yêu tu như y bây giờ, tất nhiên cũng sẽ đọc một vài loại sách khác.
Nhiều khi nhân đạo cũng sẽ ảnh hưởng đến một chút phương diện, tự nhiên cũng sẽ có một chút suy tư công tư riêng.
Nếu như người gây tai họa không phải Thạch Sinh, mà là một hài tử bình thường khác, vậy thì…
Giang Lang nghĩ vậy, vừa cười vừa lắc đầu, không khỏi tự thì thào nói.
"Nghĩ cái gì đâu không, hài tử bình thường làm sao có thể đánh nhau với giao long được? Làm sao có được bảo bối như Phong Hỏa Luân và Càn Khôn Quyển đây?"
Tuy nói như thế, nhưng Giang Lang biết rõ đây chẳng qua chỉ là cái cớ, nhớ lại ấn tượng của mình về "tiểu hổn đãn" kia, lại nghĩ tới gia gia của gã.
"Tên tạp chủng đó quả thật làm mất mặt long tộc!"
Giang Lang nghiến răng, nhưng nói đi cũng phải nói lại. Dù là phế vật, lại không chăm chỉ luyện tập, nhưng tiểu tạp chủng đó vẫn là long tộc.
Hơn nữa gã là do long nữ sinh ra, vừa ra đời đã là giao long, tu hành đứng đầu trong rất nhiều thủy tộc, tài nguyên không cần phải nói, thật ra thì thiên phú của gã cũng tuyệt đối không hề kém.
Thạch Sinh là một hài tử chân chính, cho dù tính là nó tu luyện từ trong bụng mẹ đi nữa thì cũng chỉ 6 năm, vậy mà có thể đánh cho một giao long xém chết?
Phương diện tu hành tiến bộ chắc chắn không tồi, đã là đồ đệ của lão Dịch nhất định có chỗ bất phàm, nhưng đa phần là sự góp công của bảo vật!
Phong Hỏa Luân? Càn Khôn Quyển?
Không ngờ tay nghề luyện chế bảo vật của lão Dịch lại cao siêu tới vậy, tùy tiện quăng cho đệ tử vài món bảo bối lại khoa trương như thế?
Bỏ đi, Thạch Sinh là đại đệ tử bảo bối của lão Dịch, chắc cũng không phải là tùy tiện cho.
"Đồ ăn tới rồi ! ".
Vọng Hồ Lâu lầu 3, tiểu nhị trong quán lớn giọng hét, bưng khay vào một gian phòng trang nhã, đặt vài món chiêu bài của quán xuống nán lại nói thêm vài câu mới rời đi.
Trên bàn bên đã bày đầy thức ăn Vọng Hồ Lâu, Thạch Sinh và Hôi Miễn nhìn một bàn đầy thức ăn, hai mắt tỏa ánh sáng.
"Nhiều đồ ăn quá!"
"Tất cả đều là món ngon!"
Ở trong thiên ma kiếp 1 năm, tuy rằng trong đó phong tục thuần phác cảnh vật ưu mỹ, nhưng sao có thể có mỹ thực như Vọng Hồ Lâu.
Nhìn một người một chồn hưng phấn, Giang Lang không khỏi thở dài lắc đầu.
Ài, xem ra thời gian ở bên cạnh lão Dịch cũng không có tốt đẹp lắm.
"Ăn đi ăn đi, hôm nay các ngươi muốn ăn bao nhiêu thì ăn, không cần khách khí! Nhân tiện, Thạch Sinh đưa ta xem Càn Khôn Quyển, ta xem xem còn sót khí tức chưa bị tiêu trừ không."
Thạch Sinh không nói gì, trực tiếp tháo vòng đeo ở cổ xuống đưa cho Giang Lang, sau đó cùng Hôi Miễn vui sướng động đũa.
Càn Khôn Quyển vừa vào tay, Giang Lang đã cảm thấy hơi nặng, thứ này nhìn qua hệt như còng cổ bình thường, một chút khí tức tiên đạo và ánh sáng đều không thấy hiển lộ, tự nhiên cũng không có khí tức long tộc bị lưu lại.
Giang Lang nhắm mắt, duỗi ngón trỏ dùng sức búng mạnh lên bề mặt vòng.
"Ông !"
Vòng cổ trong tay nhẹ nhàng chấn động, sâu trong linh thức của Giang Lang bỗng nhiên hiện ra một loại cảm giác thủy hỏa âm dương giao hòa.
"Thứ này cao thâm khó lường."
"Tất nhiên rồi, Càn Khôn Quyển và Phong Hỏa Luân đều lịch kiếp mà sinh, luyện trong Đấu Chuyển Càn Khôn Lô của sư phụ thời gian rất dài!"
"Đấu Chuyển Càn Khôn Lô?"
Giang Lang lập tức hứng thú, y chưa từng nghe thấy cái tên này bao giờ, Thạch Sinh đang bận gặm chân gà đành để Hôi Miễn kế bên trả lời.
"Là tiên lô luyện đan của tiên sinh, hội tụ âm dương chi khí, hợp với thiên đấu vận số, nạp ưu mỹ từ thiên địa, có thể chuyển càn khôn vạn diệu vào trong linh đan, chính là Đấu Chuyển Càn Khôn Lô."
"Có thể luyện đan?"
"Có thể!"
Mặc dù những việc này đều không thể nói lung tung, nhưng Thạch Sinh và Hôi Miễn nhận thứ tốt từ người ta, huống hồ người trước mặt là Giang Lang, nói một chút nhất định không thành vấn đề.
"Mới hơn nửa năm không gặp, sao ta lại cảm thấy các ngươi đã trải rất nhiều việc, rốt cuộc lão Dịch đã làm gì vậy?"
Giang Lang thoáng kinh ngạc, đương nhiên rất có thể là lò đan đã có từ xưa, Hồi Miễn vốn cũng khôn khéo, nhưng còn Thạch Sinh không ngờ cũng đã phát triển rất nhiều.
Y còn nhớ rõ, lần trước Thạch Sinh tới Hồ Trường Phong chỉ biết cưỡi cá lớn dạo chơi.
"Chuyện này thì hơi khó nói, tóm lại sư phụ đi giúp đỡ một vị đạo hữu, hiện giờ vẫn chưa xong!"
"À, vậy trước khi hắn quay lại các ngươi cũng đừng đi. Chờ hắn đến đón các ngươi rồi tính!"
Giang Lang nghĩ như thế có thể gặp mặt Dịch Thư Nguyên, Hôi Miễn nghe xong cũng lập tức tán thành.
"Vậy thì tốt quá, ta muốn ngày nào cũng ăn đồ của Vọng Hồ Lâu!"
"Ha ha ha ha, chút lòng thành, nếu như ngươi thích thì bao toàn bôn Vọng Hồ Lâu cũng không thành vấn đề!"
Tài sản Giang Lang có thể không sánh bằng vài tên lão long, nhưng thân là Long Vương Hồ Trường Phong, gã vẫn rất giàu.
Thạch Sinh lắc đầu.
"Không được không được, ta phải về nhà, ta đã rất lâu chưa gặp phụ mẫu rồi. Giang tiền bối không cần lo sư phụ không đến, hắn đã bảo ta tới tìm người thì nhất định sẽ đến đây một chuyến."
"Cũng đúng! Nhưng các ngươi vẫn nên ở đây 2 tháng đi, nếu không bây giờ ra ngoài cũng không quá an toàn, quyết định vậy đi!"
Giang Lang đeo trả Càn Khôn Quyển cho Thạch Sinh, rồi tự mình động đũa ăn.
Thạch Sinh nhíu mày, nhưng vẫn không nói gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận