Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 544: Nhất thảo đỉnh sơn (2)

Để vào mắt, ta rất để vào mắt, Dịch Thư Nguyên còn chưa nói, Tiêu Dũng đã di chuyển.
"Nhưng có một vật, ta dám đánh cuộc cho dù là ngài cũng chưa chắc đã có! Tiên trưởng mời ngài theo ta!"
Nói xong, Tiêu Dũng đạp gió yêu bay về phương xa.
Dịch Thư Nguyên quay qua nhìn lão đầu, người sau cười nhẹ gật đầu.
"Tiên trưởng, mời! Lão phu độn thổ theo sau."
Dịch Thư Nguyên không nói thêm gì, đạp gió bay theo hướng Tiêu Dũng, chẳng lẽ là linh thảo trong lời Thạch Sinh.
Quả nhiên, Dịch Thư Nguyên đến bên lưng núi đã thấy Tiêu Dũng đứng bên khối núi đá cực lớn.
Thấy Dịch Thư Nguyên theo gió hạ xuống đất, Tiêu Dũng nhanh chóng nói.
"Tiên trưởng, mời xem! Dưới núi này có một gốc Đính Sơn Tiên Thảo!"
"Đính Sơn Tiên Thảo?"
Dịch Thư Nguyên xoay người cúi đầu, nhìn xuyên qua rãnh nhỏ khẽ núi, thấy một cây tiểu thảo có vài phần linh khí, còn có thêm một con đại xà xanh ở phía sâu trong khe.
Đỉnh nụ hoa của tiểu thảo đang chớm nở, nhưng thời gian nở vẫn còn khá xa.
"Có lẽ tiên trưởng không quá quen thuộc tên của tiên thảo ở địa phương nhỏ như chúng ta, đừng trông nó xấu xí mà xem thường, khối núi đá này vốn nằm dưới đất, nhưng trong thời gian trăm năm, đã bị gốc tiên thảo đó đẩy nhô lên cao!"
Nói cách khác, khe hở này là do tiên thảo tạo lên?
Khá lắm, Thạch Sinh lần trước định hái nếu không có lão đầu nhắc nhở, có lẽ đã bị tảng đá lớn trên tiên thảo này đè xuống?
"Dù cho gốc tiên thảo này nở, ta hái xuống nuốt sống cũng là phung phí của trời, tiên trưởng có thể luyện tiên đan, sao không dùng nó để làm dược liệu?"
"Ta biết rõ luyện chế tiên đan chắc chắn không dễ, gốc tiên thảo này cũng lắm chỉ là một trong số nguyên liệu, cũng không biết là có thích hợp hay không, nhưng thứ ta đưa ngài cũng chỉ có thế, mong tiên nhân nhận lấy!"
Trong lúc Tiêu Dũng nói, Dịch Thư Nguyên tâm tư phân tán, nhìn qua một tia linh cơ hơi thông linh bên cạnh tiểu thảo, lại giống như nhìn thấy một cảnh tượng hùng tráng.
Một gốc tiểu thảo vậy mà đẩy cả tầng nham thạch, thậm chí là cả núi nham thạch, "Ầm ầm", bầu trời sấm sét mãnh liệt, sét đánh lên núi đá.
Tầm nhìn mơ hồ dần dần khôi phục lại thanh minh, Dịch Thư Nguyên lại nhìn tiểu thảo, hiển nhiên không có thần kỳ giống như vừa mới thông linh.
Nhưng Dịch Thư Nguyên cũng thật sự không nói lên lời cự tuyệt.
Một lò Dưỡng Nguyên Đan, là hắn bỏ thêm rất nhiều linh thảo của Hoàng Hoành Xuyên cùng Tùng Ông, mới miễn cưỡng thành phẩm 5 hạt.
Tiên đan là tiên đan thật, nhưng nếu muốn tạo ra thứ tiên đan kinh hãi thế tục cũng thật sự khó mà nói.
Mà gốc tiên thảo trên đỉnh núi hiển nhiên cực kỳ bất phàm rồi, nếu có thể lấy nó làm vật liệu luyện chế tiên đan, Dịch Thư Nguyên tự mình nghĩ cũng cảm thấy vô cùng chờ mong.
"Gốc tiên thảo này còn bao lâu thì thành thục?"
Vừa nghe lời hỏi như vậy, Tiêu Dũng đã biết rõ tiên trưởng động tâm, lập tức vui vẻ.
Tiêu Dũng không phải kẻ ngốc, biết rõ mình đã được đại cơ duyên, nhưng không ai sẽ quá ghét bỏ loại chuyện đó cả, ngoại trừ có càng nhiều kỳ vọng, cũng chân thành cảm kích.
Giờ phút này y vội vàng trả lời.
"Hồi bẩm tiên trưởng, muốn chân chính nở rộ cũng cần thêm 30 năm, nhưng càng tới gần hoa kỳ, tiên thảo càng tỏa ra linh khí mãnh liệt, ắt sẽ có kẻ có lòng tham, nên tốt nhất là hái trước khi nở 1 năm.”
“Mà cho dù bây giờ hái, nó vẫn có khả năng tái tạo xương cốt kẻ chết, thay máu tẩy tủy tăng thọ nguyên, còn có thêm khả năng khác khó nói rõ, năm đó ta từng nếm qua một cây, mãi không thể quên!"
Khoa trương như vậy?
"Nếu thế bây giờ mà hái chẳng phải rất đáng tiếc sao?"
Dịch Thư Nguyên vừa nói, Tiêu Dũng lập tức "Đùng đùng" vỗ lồng ngực.
"Tiên trưởng nói đúng, ta, Tiêu Dũng nguyện ý trông coi tiên thảo vì tiên trưởng, khi nào tiên trưởng muốn hái thì hái, cho dù không đến ta cũng sẽ trông coi nó, tuyệt không để cho người khác động tay!"
Lúc này lão đằng đầu cũng từ trong đất xông ra, nghe vậy cũng liên tục gật đầu.
"Tiên trưởng, mong ngài nhận đi, Quân hầu tính tình bướng bỉnh, cũng có ơn tất báo, y nhận đại ân của ngài, nếu không báo đáp sẽ vướng mãi trong lòng!"
Dịch Thư Nguyên rời đi tầm mắt, ngồi thẳng lưng nhìn lão đầu.
Nhìn xem, cái gì nên nói đều đã nói, Dịch Thư Nguyên nhìn lão đầu mấy lần, đã lời như vậy nếu hắn không nhận, sẽ ảnh hưởng đến đạo tâm của người khác.
"Nếu như thế, Dịch mỗ còn từ chối thì bất kính, cũng xin nhờ Quân hầu chăm sóc linh thảo này giùm Dịch mỗ, trước khi đến lúc Dịch mỗ sẽ quay lại."
Chủ yếu Dịch Thư Nguyên cũng không chắc tới thời điểm đó mình có gặp phải chuyện gì không đi dược không.
"Tiên trưởng yên tâm! Tiêu Dũng ta nói là làm, tuyệt đối sẽ thay người chăm sóc nó!"
"Cũng không cần khách khí như vậy, Dịch mỗ tu hành cũng không cao siêu, gọi ta tiên sinh là được."
Lão đằng đầu lập tức nghĩ tới con chồn yêu lần nào đề cập Dịch Đạo Tử đều gọi "Tiên sinh", đang muốn nháy mắt cho Tiêu Dũng, hắn đã chắp tay hành lễ.
"Vâng, Tiêu Dũng bái kiến tiên sinh!"
Lão đầu hơi sững sờ, sau đó lại rất là vui mừng, Quân hầu đây là ăn tiên đan nở mang trí óc rồi, càng tiếng bộ hơn so lão tưởng tượng.
Dịch Thư Nguyên nở nụ cười không nói gì, tầm nhìn đảo qua cười lão đầu, tiếp tục nhìn về phía xung quanh dãy núi.
"Hiện giờ Thiên Đấu Sơn không có sơn thần à?"
"Bẩm, bẩm tiên trưởng, không có."
Lão đầu trái tim phốc phốc nhảy dựng, lại không dám suy nghĩ nhiều, Dịch Thư Nguyên cũng chắp tay từ biệt với hai người.
"Làm phiền nhị vị rồi, Dịch mỗ cáo từ trước!"
"Vâng!"
"Tiên sinh đi thong thả!"
Dịch Thư Nguyên nhận lễ vật xong, đạp gió bay đi, từ trên không nhìn lại lưng núi, Tiêu Dũng cùng lão đầu vẫn hành lễ như cũ, lại nhìn khắp Thiên Đấu Sơn, thế núi trong hiểm có kỳ, linh vận bừng bừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận