Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 504: Thì ra là ta giở trò quỷ! (2)

Đây đương nhiên không thể nào là Công Tôn Dần có thể thi triển đi ra, chỉ có thể nói là tâm ma của gã sinh ra ma kiếp, tư cách vật dẫn tao ra thiên ma biến.
Trong lòng Dịch Thư Nguyên, thiên ma không phải một ma đầu thực chất, mà là một loại khái niệm không rõ ràng, từ trên trình độ nào đó có thể coi như là một mặt trong Thiên Đạo.
Có thể sinh ra biến hóa đặc thù như thế, dẫn thiên ma đột kích, Công Tôn Dần cũng rất khó lường rồi.
Những người còn lại giống như có điều ngộ ra, thấy Dịch Thư Nguyên phẩy quạt đi xa, lại nhao nhao theo kịp.
Vô cùng hung hiểm? Chắc hẳn quả thật như thế, nhưng nhìn qua bộ dạng thản nhiên tự đắc, thậm chí có chút vui mừng nhướng mày của vị tiên nhân phía trước, không hề thấy được nửa điểm cảm giác hung hiểm.
"Rầm rầm."
Bầu trời bắt đầu đổ mưa nhỏ, Dịch Thư Nguyên quét nhẹ quạt xếp nhìn lên bầu trời, đã nhận ra một tia không đúng.
Hai hài tử chạy đến ngay gần càng lộ ra vui vẻ dưới mưa, ha ha cười lớn ngươi đuổi ta trốn.
A Vũ lớn hơn hai tuổi so với Thạch Sinh vui mừng cười to.
"Thạch Sinh, ngươi biết không, nơi đây chúng ta bốn mùa đều như mùa xuân, nhưng vẫn có tiết, hôm nay tiết Vũ Thủy, tên của ta cũng chính là như vậy mà có."
"Ha ha ha ha, mẹ ta kể lúc sinh hạ ta ra vẫn là một tảng đá, cho nên sư phụ đặt tên cho ta gọi là Thạch Sinh!"
"Ta không tin đâu!"
"Tin hay không tùy ngươi, ha ha ha ha."
Trời mưa cũng không ảnh hưởng tới hai hài tử chơi đùa, hơn nữa lại không có người lớn ngăn cản, cho nên hai hài tử càng vui chơi thỏa thích đuổi trốn trong mưa.
Dịch Thư Nguyên giật mình, nhìn lên bầu trời lại nhìn về phía xa, không khỏi "hắc" một tiếng.
Chỉ nói người khác vào trong kiếp, không nghĩ từ trên trình độ nào đó mà nói, người giở trò quỷ vậy mà lại là bản thân ta!
"Tiết Vũ Thủy sao, hóa ra chưa có đi xa, tiết Vũ Thủy trong đào nguyên, nhuận điền sinh phát tăng tà bồi ma."
Lấy ma chướng trong lòng Công Tôn Dần làm cơ sở, thiên ma hóa đạo thành kiếp, có lẽ quả thật so với trực tiếp hiệu dụng trên người Dịch Thư Nguyên càng phải hiểm hơn hai phần, dẫu sao phá kiếp nạn sẽ tự động điều khiển.
"Dịch tiên sinh, ngươi đang nói cái gì vậy?"
Nghe câu hỏi của Tào Ngọc Cao, Dịch Thư Nguyên thu hồi nụ cười.
"Không có gì, chỉ là bỗng nhiên nghĩ đến, mặc dù hương nhân nói các thời kỳ đều cố định ở nơi đây, chưa hẳn không phải trong một cái chớp mắt!"
Trong một cái chớp mắt?
Lời của Dịch Thư Nguyên cũng khiến cho mấy người đi cùng hiện thêm vài phần suy nghĩ phức tạp.
Quả thật, hết thảy mọi thứ nơi đây đều là biến hóa giữa hư và thật, nếu như Tư Tử Xương và Trịnh Dĩnh chỉ rời khỏi vài chục năm, mà nơi đây lại giống như đã có rất nhiều thế hệ sinh sống, như vậy thời gian dài ngắn thật ra không có ý nghĩa tham khảo quá lớn.
Hôi Miễn một mực nằm ở đầu vai Dịch Thư Nguyên, cũng nghe toàn bộ lời thì thào tự nói của Dịch Thư Nguyên, cộng thêm hiểu biết của nó với đạo của Dịch Thư Nguyên, cũng đoán được vài phần.
"Tiên sinh, ý của ngài là, kiếp tiết Vũ Thủy vẫn chưa có trôi qua, nhưng lôi kiếp trong Đấu Chuyển Càn Khôn Lô là thế nào?"
Dịch Thư Nguyên nhìn Hôi Miễn.
"Đấu Chuyển Càn Khôn Lô luyện thành, vốn cũng nên có kiếp số đánh xuống, chơi đùa khôn vặt tất nhiên là không được."
Sau khi trở lại thôn trang, mọi người trở về phòng riêng của mình lau chùi thân thể và tóc, trên cả đoạn đường không có ai thử nghiệm tránh nước, trên người đều bị dính mưa.
Pháp y càng không có hiện ra chỗ huyền diệu, ngay cả thần bào của Tào Ngọc Cao biến ảo thành thường phục hình như cũng đã thành sự thật, cũng bị ướt không ít.
Ba gian phòng ốc đều ở trong một cái nội viện, Dịch Thư Nguyên kéo dây buộc tóc, một bên lấy khăn lau chùi tóc và gương mặt, một bên bước ra khỏi phòng.
Gian phòng phía bên phải là Trịnh Dĩnh, lúc này đóng cửa không có ra ngoài, phòng bên trái là Tư Tử Xương cùng Tào Ngọc Cao ở chung, lão Tào còn trong phòng, Tư Tử Xương thì ngồi ngoài cửa không hề nhúc nhích.
Tư Tử Xương cũng không lau chùi nước mưa trên người, chỉ ngồi xếp bằng dưới đất, để hộp kiếm gác ở trên đầu gối, xuất thần nhìn nước mưa ngoài mái hiên.
Dịch Thư Nguyên nhìn một vũng nước dưới mông của Tư Tử Xương, pháp y vẫn là pháp y, cho dù không phơi cũng đã bắt đầu dần dần tự khô ráo, nhưng từng màng nước chảy ra nhìn giống như là Tư Tử Xương tè ra quần vậy.
Tư Tử Xương đương nhiên không biết Dịch Thư Nguyên đang nghĩ gì, gã chỉ cảm thấy cảnh giới tiên đạo của người trước mắt là mình bình sinh ít thấy, sợ rằng ngay cả sư phụ cũng khó so sánh.
"Dịch tiên trưởng."
Dịch Thư Nguyên cười ngắt lời nói.
"Đều đã thân quen như vậy rồi, không cần cứ mở miệng tiên trưởng trước tiên trưởng sau, gọi một tiếng đạo hữu là được rồi."
Tư Tử Xương nhíu mày, vẫn lựa chọn xưng hô tương tự cùng Tào Ngọc Cao.
"Dịch tiên sinh, ngài cảm thấy ta nên làm như thế nào?"
Sư đệ của mình thành như thế, Tư Tử Xương tự giác cho rằng dù mình cầm kiếm tiến lên chiến thắng, cũng sẽ không có bất luận cảm giác thành tựu gì, lại càng không cần phải nói hóa giải tâm ma vây khốn.
Dịch Thư Nguyên vẩy chiếc khăn, hất tóc đến sau lưng, lưu lại một đám tóc mai phía trước, nhìn nước mưa ngoài mái hiên tạm thời không nói gì.
"Nơi đây biến hóa, thuận thế mà làm, chỗ tranh phong, chưa hẳn ở kiếm."
Hiển nhiên Tào Ngọc Cao trong phòng cũng đã nghe được những lời đó, mà cửa phòng bên khác cũng mở ra một đường nhỏ, Trịnh Dĩnh sau cửa nhíu mày lắng nghe.
Dịch Thư Nguyên nói xong nhìn về phía Tư Tử Xương, trên mặt lộ ra mỉm cười.
"Mặc dù thiên ma hóa ra ngoài, những thực sự vẫn có dấu vết lần theo, vạn biến cuối cùng đều tại niệm, là dục niệm, hay đạo niệm, là cố chấp, hay là đạo chấp."
Giờ khắc này Dịch Thư Nguyên duỗi ngón tay ra ngoài, điểm trên nước mưa hạ xuống mái hiên nhà, mấy giọt nước bay loạn, tràn ra một đám sương mù phía trước.
Hai mắt Tư Tử Xương không khỏi mở to vài phần.
"Dịch tiên sinh, vì sao ngài có thể thi pháp?"
Dịch Thư Nguyên không có quay đầu lại, chỉ nhìn màn mưa trước mắt, trên mặt hơi cười cùng vài phần suy tư.
"Pháp? Chẳng qua là tác động vài phần biến hóa mà thôi!"
Phương xa, trong gian tiểu viện cỏ tranh bên cạnh rãnh sông, một lão nhân đang ngồi bện trúc trong phòng, hắn rất nhanh đã bện ra hình ô vuông, thỉnh thoảng cũng nhìn ra nước mưa ngoài phòng.
"Vì sao người đó, lại gọi ta là sư đệ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận