Tế Thuyết Hồng Trần

Chương 514: Thiên Ma Biến (2)

"Niệm Ân ! ".
Công Tôn Dần căn bản không để ý tới sư huynh, đạp trên băng nổi không ngừng tiến về phía trước, phía trước một cỗ sóng lớn cuồn cuộn dâng lên, bọt nước dâng lên đến độ cao mấy trượng đã toàn bộ kết băng, hình thành một mảnh tường băng tuyết thật cao.
Sau đó "Ầm !" một tiếng, tường cao bị băng tuyết cuồn cuộn phía sau đụng nát.
"Vèo, vèo, vèo, vèo."
"Vù."
Vô số khối băng sắc bén lớn nhỏ không đều giống như là mưa rào bay vụt tới.
Con ngươi của Công Tôn Dần và Tư Tử Xương co rụt lại, song phương di chuyển trái phải vung kiếm điên cuồng bổ chém, nhưng dưới chân lại đứng không vững, tầng băng di động vậy mà không ngừng đưa bọn họ lên cao, theo một vòng sóng lớn không ngừng lui về phía sau, căn bản không cách nào xâm nhập nữa.
"Cứ như thế này căn bản không gặp được yêu quái ! ".
"Không cần ngươi nói ! ".
Trong lòng sư huynh đệ lo lắng, địch mạnh ta yếu, khoảng cách không phải chỉ là một xíu, bọn họ muốn duy trì ở bên trong cơn lũ cuồng bạo cũng đã phải xuất ra toàn lực, mà yêu vật giấu trong cơn lũ băng tuyết thậm chí còn khinh thường không thèm hiện thân.
Bây giờ Tào Ngọc Cao mới đuổi kịp sư huynh đệ Tư Tử Xương, nhưng mà thay vì nói y đuổi kịp, không bằng nói là băng tuyết quét sạch từ trên xuống, hai sư huynh đệ đều bị sóng lớn cùng nhau hất trở về.
Giờ khắc này sóng lớn xoay tròn tới, con ngươi của Tào Ngọc Cao vừa trợn to đã vội vàng co rút lại, nhắm chuẩn một đoạn cự mộc cuốn ở bên trong lũ rồi nhảy lên.
"Ầm ầm."
Sóng biển xoay tròn mà ra, Tào Ngọc Cao gắt gao ôm chặt khúc gỗ, không thể ngự phong ngự thủy ngự lôi, hiện giờ thứ y có thể dựa vào chỉ có một thân man lực của mình, cũng không biết mình đuổi theo có tác dụng gì không, nhưng chắc chắn sẽ tốt hơn là trốn tránh.
"Rống ! ".
Tiếng gào của yêu quái bỗng nhiên trở nên rõ ràng, một cỗ yêu khí đậm đặc bốc lên trong cơn lũ, hình như có đồ vật gì đó khiến nó không nén được tức giận.
Trong đường sông phương xa, một người tóc dài trắng như tuyết mặc quần áo đỏ sậm tựa như theo gió mà đến, không có bất kỳ âm thanh hay khí tức gì, Công Tôn Dần và Tư Tử Xương thậm chí cả Tào Ngọc Cao đều không phát hiện ra hắn, nhưng tuyết mãng lại cảm thấy.
"Rống ngang ! ".
Sóng lũ trở nên càng thêm mãnh liệt, cũng càng nhanh hơn, một đạo bóng trắng to như là chum đựng nước hiện ra từ trong sóng lớn, ngó đầu nhìn về phương xa, một cỗ dục vọng thôn phệ mãnh liệt tràn ngập trong trái tim yêu vật.
Để ta tới dụ súc sinh này hiện thân!
Dịch Thư Nguyên ngẩng đầu nhìn sóng lớn đánh tới phía trên, tuy rằng tuyết mãng cực lớn, nhưng so sánh với toàn bộ cơn lũ băng tuyết kinh khủng, yêu mãng cũng chỉ là một con "Tiểu xà" trong lũ mà thôi.
Còn chưa hóa hoành cốt? Xem ra đúng là không đến mức làm cho người ta tuyệt vọng!
Đại xà ở trong nước lũ, dẫn sóng lớn phóng tới Dịch Thư Nguyên, tuy rằng khí tức biến hóa rất lớn, nhưng nó có thể cảm giác được một điều, chỉ cần nuốt được người trước mắt, nó có thể thành đạo.
Loại khát vọng đó không phải chỉ là cảm giác bẩm sinh của đại xà trong thế gian này, càng là vào lúc đối mặt với Dịch Thư Nguyên, trong lòng đột nhiên hiển lộ ra tham lam, từ đó khiến cho ý niệm trong đầu trở nên điên cuồng chưa từng có.
"Ầm ầm."
Thời điểm sóng lớn đánh tới quả thực chính là vô số tầng băng kích xạ, Dịch Thư Nguyên ở bên trong băng tuyết né tránh trái phải, sau đó đạp trên băng tuyết chủ động bay lên không, nhìn như không chỗ mượn lực, cự mãng nọ quả nhiên phá sóng mà ra.
Nó đã gấp không đợi được nữa!
"Rống ! ".
"Yêu quái hiện thân ! ".
Tư Tử Xương hét lớn một tiếng, Công Tôn Dần tự nhiên cũng thấy, hầu như hai người không phân chia trước sau, cùng nhau đạp băng tiến lên, song kiếm cùng chỉ về phía cự xà.
Mũi kiếm chưa đến kiếm ý đã tới trước, dường như cự xà cũng cảm nhận được nguy cơ, vẫy đuôi quét qua, lại xốc ra một mảnh sóng lớn, muốn ngăn cản sư huynh đệ một bên, mà thế đi của thân rắn cũng không hề ngừng lại, lao thẳng tới phía Dịch Thư Nguyên.
Đối mặt với miệng rắn khổng lồ nuốt tới, Dịch Thư Nguyên quét ống tay áo qua, tác động một cỗ cuồng phong để kéo thân thể lên, thuận thế giẫm mạnh lên trên đỉnh đầu, tránh khỏi lần công kích này.
Hai người Công Tôn Dần cũng đã phá vỡ tầng băng, thấy cự xà vậy mà đang công kích một người họ chưa từng nhìn thấy.
"Người nọ có thể cưỡi gió ở nơi đây, cũng là biến hóa trong kiếp sao? ".
Dịch Thư Nguyên nhìn đầu nguồn của tiếng gào to, đó là Tào Ngọc Cao đang ôm khúc gỗ mặc cho nước cuốn, đoán chừng bây giờ là thời điểm lão Tào chật vật nhất từ sau khi thành thần.
Chớp nhoáng phân tâm hai đường nhưng lại không hề ảnh hưởng thời khắc mạo hiểm, rất hiển nhiên tuy rằng tuyết mãng có thể gây sóng gió, nhưng hình như miệng không thể nói cũng không thể đằng không bay lên.
Chỉ là thời khắc Dịch Thư Nguyên mượn sức gió lên cao, một cái đuôi lớn với tàn ảnh mơ hồ bỗng thoáng hiện ngay trước mặt hắn.
"Bành ! ".
Bị đuôi rắn khổng lồ một kích đánh trúng, Dịch Thư Nguyên cảm thấy giống như là đụng vào một cỗ xe tải, nhưng sau khi trúng phần trùng kích đó, cả người lại nhẹ bẫng tựa như lông hồng, lẳng lặng tung bay về phía sau hơn mười trượng, rồi bị gió cuốn rơi xuống bên ngoài, chứ không phải bay thẳng tắp xuống.
"Khục."
Nhưng như vậy không có nghĩa là Dịch Thư Nguyên không sao, lồng ngực của hắn đau đớn, không nhịn được ho ra một ngụm máu tươi, rất nhanh ngưng kết đỏ tảng băng trong hàn phong tàn khốc.
Chỉ là dù vậy, tầm nhìn của Dịch Thư Nguyên vẫn không rời khỏi cự xà như trước, ngược lại còn lộ ra vui vẻ đối mặt cùng nó.
Nôn nóng không? Khát vọng không? Tới đây đi, ăn ta xong là ngươi có thể thành đạo!
Cự xà căn bản không cách nào kiềm chế khát vọng càng dần càng mãnh liệt, đập đuôi mượn lực trong sóng lũ, lần nữa phóng tới phía Dịch Thư Nguyên.
Nhưng mà giờ phút này hai thanh lợi kiếm rốt cuộc cũng đến, không hề sai lệch với suy tính của Dịch Thư Nguyên.
Hai người không phải mù quáng truy đuổi yêu vật, mà là dưới tình huống phức tạp tìm đúng phương hướng và thời cơ mới ra tay, pháp lực không còn không hề ảnh hưởng tới sức phán đoán của họ, nhìn qua giống như là cự xà vặn vẹo tự đưa thân đến trước lợi kiếm của hai người vậy.
Một kiếm đâm cổ họng, một kiếm đâm vị trí bảy tấc, dưới bậc điều kiện bất lợi đối mặt với yêu quái, chỉ có thể cầu dùng một chiêu trúng điểm yếu.
"Đinh !"
"Đinh ! ".
Hai kiếm điểm vào trên vảy rắn, vang lên hai tiếng giòn vang, nhìn như không có phá vỡ lân giáp, nhưng kiếm ý đã xâm nhập vào thân thể yêu quái.
"Rống ! ".
Cự xà phát ra tiếng gào to thống khổ, quét đuôi dài về phía hai người tập kích.
"Nghiệp chướng đừng hòng! ".
Tào Ngọc Cao giận dữ gầm to, vậy mà giơ khúc gỗ trong tay lên, dùng hết toàn lực hung hăng ném về phía yêu quái, phát sau mà đến trước trực tiếp đập vào trên đuôi rắn.
"Ầm ầm."
Khúc gỗ trực tiếp phá toái, nhưng cả con yêu xà cũng bị đánh bay ra ngoài, thoát ly khỏi băng tuyết rơi về một bên cạnh bờ.
Dịch Thư Nguyên nhìn lướt qua Tào Ngọc dưới tác dụng phản lại chìm vào trong biển lũ, hầu như đồng thời cùng hành động với hai người Công Tôn Dần và Tư Tử Xương, phân thành ba đường phóng tới cự xà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận